Sunday, March 10, 2024

 





             
Dưới thời Việt cộng cai trị, tuy người dân nói ngôn ngữ tiếng Việt nhưng cái tâm hồn Hán-Mãn, thì là cái thực chất Hán nô là ở đây, ngay tại trong nước Việt Nam.

Một dân tộc mà đã bị đoạt linh hồn rồi thì dân tộc đó chỉ là con robot/người máy cho một chủng tộc khác điều khiển.

              




Quân tử Lĩnh Nam - Hồi ký Hồ Ngọc Bảo



1



2



3



4



5


6



7


8




Người Dayak cũng có đặc điểm rất giống với các cư dân Hùng Vương, đó là việc họ sử dụng loại mũ được trang trí bằng những chiếc lông chim dài, giống như những hình người trên hoa văn trống đồng Đông Sơn.


Circulation of Đong Son bronze drums


10
Hình: Kinh Dương Vương 涇陽王, 2919 TCN - 2792 TCN) là con của Đế Minh, tức em trai ruột của Đế Nghi (Đế Nghi cũng là con trai của Đế Minh), cháu nội của Đế Thừa, cháu ba đời của Thần Nông. Kinh Dương Vương (tên húy là Lộc Tục) thuộc dòng dõi vua Thần Nông cũng là thủy tổ của người Bách Việt.


 

11


12



13




Prähistorische Kulturen Vietnams
Các nền văn hóa tiền sử của Việt Nam
Altsteinzeit/Thời kỳ đồ đá cũ
Dieu-Kultur/Văn hóa Diệu ca. 30.000 v. Chr.
Sơn-Vi-Kultur/Văn hóa Sơn Vi 20.000–12.000 v. Chr.
Mittelsteinzeit/Mesolithic
Hòa-Bình-Kultur 12.000–10.000 v. Chr.
Jungsteinzeit/Thời kỳ đồ đá mới
Bắc-Sơn-Kultur 9.000–5.000 v. Chr.
Quỳnh-Văn-Kultur 3.000–1 v. Chr.
Đa-Bút-Kultur 4.000–1.700 v. Chr.
Bronzezeit/Thời đại đồ đồng
Phùng-Nguyên-Kultur 2.000–1.500 v. Chr.
Đồng-Đậu-Kultur 1.500–1.000 v. Chr.
Gò-Mun-Kultur 1.000–700 v. Chr.
Đông-Sơn-Kultur 800 v. Chr.–200 n. Chr.
Eisenzeit/Thời đại đồ sắt
Sa-Huỳnh-Kultur 500 v. Chr.–100 n. Chr.
Óc-Eo-Kultur 1–630 n. Chr.

 

Đình làng Việt Nam phỏng theo kiến trúc của thời Hùng Vương.
Mái đình nhà uốn cong theo kiến trúc xưa
The ancient Vietnamese village house is adapted from the architecture of the Hung Vuong period just like tropical tribal people:.
The roof of the house bends according to the old architecture

10


Old Hung Lo communal house with curl roof tail in North Vietnam in style of Hồng Bàng era.
Đình Hưng Lo cổ ở miền Bắc Việt Nam có đuôi mái xoắn theo phong cách thời đại Hồng Bàng.


Vietnamese people were an agrarian people, but out of necessity became a warrior nation. Deep Respect!
Người dân Việt Nam là một dân tộc nông nghiệp, nhưng khi cần thiết, thì họ đã trở thành chiến sĩ gan lì. Nên dành sự tôn trọng sâu sắc về họ!


Vietnamese people are not the smartest people but they are quite smart, this is due to their inherited culture, having to survive around too many threats in the past, makes them smarter, have to think more, to find ways to both survive independently and influence on others. Partly due to Vietnamese genetics. Ethnicities who are less at risk of war and threat often have a comfortable state, without having to worry much.
The empires once came to Vietnam and then had to leave. If Vietnam is not smart enough, it will not exist, they will be merged into another country.

Viet Vs. Song


Viet Vs. Ming


Viet Vs. Mongolia


Viet Vs. Qing


It’s their strong culture that kept them fighting empires.
A strong resourceful culture is the only value a country has. Smart people is lone rider and rich people is nomads not care of country culture or common people.

If Vietnam is not smart enough, it will not exist, they will be merged into another country.



Map: Nam Việt thời Triệu Đà

Danh Xưng Hai Chữ "Trung Hoa" Xưa Và Nay.

Khái niệm Trung Hoa ngày xưa và Trung hoa hiện nay mang hàm ý không đồng nhất.

Sau cuộc Cách Mạng Tân Hợi năm 1912 nước Trung Hoa Dân Quốc ra đời, chữ “Trung quốc” đang dùng phổ biến là chỉ quốc gia này.

Thời Tam Đại quốc gia như ngày nay gọi là Thiên Hạ, Thiên Hạ được hiểu là gồm Trung quốc và chư hầu hay các hầu quốc, Trung quốc là nước hạt nhân của Thiên hạ do vua và triều đình trung ương cai quản, vua là Thiên tử nên triều đình trung ương được gọi là Thiên triều, Chư hầu do giới qúi tộc được thiên tử ban cấp tức phong tước kiến địa và do triều đình riêng cai quản, giới quý tộc phân làm năm hạng:

- Công,
- Hầu,
- Bá,
- Tử,
- Nam...

Tùy theo thứ tự mà lãnh thổ được cấp to hay nhỏ, vương của các nước chư hầu cũng được cha truyền con nối, cướp ngôi sẽ bị Thiên Tử xuất binh trừng phạt. Lãnh thổ của chư hầu to nhất cũng chỉ được phép ngang với 1/3 Trung quốc.

Về dân thì Dân sống ở Trung quốc gọi là Hoa hạ, còn sống ở nước chư hầu gọi là Di hạ. Đặc điểm nổi bật trong nền văn minh Thiên Hạ là quan niệm: toàn thể Thiên Hạ là đất của Thiên Tử, mọi người trong Thiên Hạ là Hoa hạ hay Di hạ đều là con dân của Thiên Tử (con trời).

Theo lễ chế xưa hàng năm tùy theo mùa vua vi hành đến các nước chư hầu ở bốn phương để xem xét dân tình rồi tế lễ cáo với tổ tiên rồì thưởng người có công phạt kẻ có tội, như thế cả Thiên hạ vẫn là một khối đồng nhất, khác nhau chỉ ở sự phân cấp quản lý mà thôi.

Trung Hoa hay Trung Hạ là chữ được rút gọn của 'Trung quốc và hoa hạ', "trung" để chỉ Trung quốc, còn "Hoa" chỉ dân sống ở Trung quốc, chữ thực tế Trung hoa là nơi vua ở và ban ra mệnh lệnh cho cả thiên hạ, là nơi hội tụ tài phú; người tài tụ ở đấy, những thành tựu khoa học kỹ thuật hàng đầu cũng ở đấy, cuộc sống phồn vinh bậc nhất cũng ở đấy, Trung Hoa là mẫu mực cho cả Thiên hạ noi theo… chính vì chữ thực tế này mà dần dần nảy sinh quan niệm sai lạc về đẳng cấp: Hoa hạ cao hơn Di hạ, và Hoa là quý, mà Di là tiện.

Có những điều phải làm cho rõ:

Xét như trên thì -- dù chỉ một Thiên Hạ nhưng không hề có một Trung Hoa xuyên suốt các triều đại, vì mỗi triều đại có một Trung Hoa khác:
- Trung quốc Hoa hạ thời Châu/Chu không phải là Trung Hoa thời nhà Thương,
- Người Hoa hạ thời nhà Hạ không phải là người Hoa hạ thời Thương hay Châu/Chu.

Do một số người ngày nay còn cố bám víu vào khái niệm cũ để nhập nhằng, đánh lận, lừa bịp về lịch sử, chứ thực ra Trung Hoa đã chết từ khi Tần Thủy Hoàng dẹp bỏ chế độ "Trung quốc – Chư Hầu", vì nhà Tần đã chia quốc gia thành quận, huyện, làm gì còn chư hầu, hay Hoa và Hạ?

Trung Hoa xưa hoàn toàn không phải là Trung Hoa dân quốc hay Nhân Dân Trung Hoa của Trung quốc hiện nay.

Nhà cầm quyền Trung quốc khi tuyên bố sự ra đời của nước ‘Trung Hoa Dân Quốc’ hay 'Nhân Dân Trung Hoa' đã vận dụng ý đồ qui tắc kết thành Thiên Hạ của Trung quốc – chư Hầu xưa vào thời đại mới với nội ý hoàn toàn khác: Trung Hoa là cả Thiên Hạ chư hầu thời xưa (trừ Giao Chỉ) và Thiên Hạ thời ngày nay với ngụ ý là để chỉ "toàn thể thế giới".

Xem ra thì sự bành trướng nằm trong tâm thức người Tàu đã đạt đỉnh chót… đi xa đến cả Thế Giới này, đều bị người Tàu xem là Thiên Hạ của Trung quốc.

Xưa, chữ "Thiên hạ" là đất nước của một giống một dòng, quốc gia ngoại chủng không được dự vào hàng chư hầu mà chỉ được coi là ‘thuộc quốc’, còn bí quá khi thuộc quốc ngoại chủng mạnh quá… sợ mất lòng thì vỗ về nhỏ nhẹ gọi là... nước anh em.

Thời Tống, nước đàn anh mỗi năm phải ‘tặng’ cả đống vàng, bạc, châu báu, nhung gấm, lụa là... cho nước đàn Em để được yên thân.

Thêm điểm nữa phải lưu ý về Trung hoa xưa và nay.

Từ khi Mông cổ chiếm Thiên Hạ (trừ Đại Việt) thì Trung Hoa hiểu theo nghĩa nào cũng không còn nữa, tất cả là thuộc địa của Đại Hãn quốc với hai triều là Nguyên Mông cùng Mãn Thanh, và người của Thiên Hạ xưa còn sống sót chỉ là đám nô lệ vong quốc thất tộc không hơn không kém.

Thời nhà Nguyễn, người Việt gọi họ là Thanh nhân hoàn toàn chính đáng! Trên đất ấy làm gì còn còn Trung với Hoa mà vỗ ngực xưng tên.

Tôn Tung Sơn lãnh đạo cuộc khởi nghĩa năm 1911, trước nêu khẩu hiệu:
Dánh đuổi giặc Thát. Phục hưng Trung Hoa…
Nghĩa là -- về lý mà xét:

1 - Trước hết là phải quét sạch giặc Mãn Thanh khỏi bờ cõi.
2 - Rồi sau đó mới phục hưng Trung Hoa.

Thế nhưng, sự thực thì năm 1911 có quét được ai đâu! Giặc Thát vẫn còn đó! Vậy mà đã có tên tên mới là Trung Hoa?
Hoàng đế Mãn Thanh Phổ Nghi chỉ tự động thoái vị (và vẫn lãnh lương của cách mạng của Tôn, cách mạng cùng triều đình họp nhau bàn chuyện nhà… bếp) mà thay bằng đại Tổng Thống Mãn Thanh Viên Thế Khải… Đất nước có thay có đổi gì đâu, giặc Mãn còn đó và đang làm tổng thống của nước Trung quốc, với ngoài vài chữ nơi cửa miệng và tiếng quốc ngữ vẫn là tiếng ‘phổ thông’ mà toàn dân phải học, phải dùng vẫn là thứ ngôn ngữ của ‘Mãn đại nhân’.

Chính danh mà nói, thời kỳ này không thể gọi là nước ‘Trung Hoa Dân Quốc’ mà phải gọi là ‘Cộng Hòa Đế Quốc Mãn Thanh’. Bởi vậy, thế giới vẫn gọi Trung quốc là China, người Việt vẫn gọi họ là Thanh Nhân, Đại Mãn. Phải nhờ đến Liên Xô thì ông Mao mới thoát Mãn và ăn theo Liên Xô với chủ thuyết cộng sản, và dựa vào vũ khí của Liên Xô ông Mao mới thâu tóm Đại Lục Đông Á mà ông ta gọi là Cộng Hòa Nhân Dân Đại Hán, thực chất là đó là nước Đại Lục Cộng Sản Đông Á Đại Hán, vì họ ghi danh là họ là dân tộc Hán. Ông Mao hất Nga ra khi tạm đủ mạnh khi đã kêu gọi Đài Loan và Hồng Kông bơm tài chánh, tiền bạc, đầu tư thành cộng. Nhưng nay đại lục cộng sản đông Á Hán Quốc mất tiền đầu tư của Tây phương từ đám đầu tư Hồng Kông và Đài Loan thì ông Tập lại dựa vào Nga để cùng nhau "bình Thiên Hạ" với Nga?

Sang thời ông Mao Trạch Đông nắm quyền nếu muốn giữ ‘ước nguyện’ là trung tâm của Thiên Hạ (nghĩa là thế giới), việc vận dụng qua qui tắc hình thành Thiên Hạ cổ xưa từ thời Tam Đại được đem ra xào nấu lại, mà thừa kế là dùng danh xưng ‘Hợp chủng quốc Trung Hoa’ mà chữ “Hoa” (Hoa Hạ) phải theo đúng nghĩa nguyên thủy chỉ người sống ở Trung quốc chứ không phải là tên của một tộc người.

Năm tộc người đó là:

- Hán
- Mông
- Mãn
- Hồi
- Tạng

Để kết thành Trung Tâm, hay cái rốn của vũ trụ trong tưởng tượng viễn vông ngày nay, chỉ toàn là giặc ngoại bang du mục phía bắc đã xâm lăng chiếm đóng và thống trị nước Tàu.

Hán là gì?

Sử thuyết Hùng Việt cho rằng -- Hán Sở Tranh Hùng, Sở thì ai cũng biết là nước nào rồi, vậy thì Hán là dân tộc gì vậy?

Hán không phải là Hoa (Hoa Hạ, Trung Nguyên, Trung Hoa), mà Hán là tên gọi chung của Mãn – Mông – Liêu – Kim chứ không phải là Hoa, các chư hầu thời Chu).

Hai chữ “Trung Hoa” do những đánh tráo rối rắm chữ nghĩa của quá khứ (các nước chư hầu của nhà Chu) để lại, cộng với ý đồ bóp méo lịch sử, đánh tráo đổi chác cái văn minh của đám giặc du mục xâm lăng cướp nước thống trị đã trở thành ̀hai chữ rất khó hiểu và khó dùng cho chính xác ở từng lúc từng nơi trong từng trường hợp cụ thể. Kết cuộc chỉ là cuồng ngôn lộng ngữ, tham vọng ngông cuồng, hoang tưởng viễn vông của người Tàu (Tần) mà thôi.

‘Cộng Hòa Đế Quốc Mãn Thanh’ thì đúng hơn, vì tiếng nói, văn hóa, chữ viết, quốc phục... của người Tàu bây giờ đều là từ người Mãn cả.


No comments:

Post a Comment