Mùa Quốc Hận đã qua, nhưng tác giả vẫn xin nhắc lại giới trẻ sinh sau
năm 1975, trên mặt báo này, một ý nghĩa quan trọng mà nhiều em vẫn chưa
biết: Ngày Quốc Hận là ngày buồn thảm, vì đó là ngày mà chúng ta, những
người Việt ở Miền Nam Việt Nam, bị mất đất nước vào tay cộng sản Bắc
Việt tàn ác, từ Hà Nội, bằng sự xâm lăng bạo lực và bất hợp pháp của bộ
đội Miền Bắc vào lãnh thổ tự do của dân Miền Nam, năm 1975. Tóm tắt,
Ngày Quốc Hận 30/4 là Ngày Mất Đất Nước, nói rõ hơn là Ngày Mất Nước
Việt Nam Cộng Hòa, của tất cả những người Việt yêu tự do, nhân quyền,
dân chủ, và hòa bình.
Vậy mà, có những em sinh viên ở Mỹ vô tình tụ tập thành nhóm, để ăn
uống, vui chơi, và nhảy múa, ngay trong ngày và đêm 30/4, như đã thấy
trong các năm qua. Năm nay, xin các cha mẹ nhắc nhở và giải thích cho
con cháu hiểu về ý nghĩa lịch sử của Ngày 30/4 đau buồn này, vì sau ngày
đó, vào khoảng nửa triệu dân Việt ở Miền Nam đã bỏ mình trên biển Đông
do vượt biển.
Tôi mong các phụ huynh người Việt vẫn còn nhớ để dạy con cháu một câu
tục ngữ Việt thông thường đã được phổ biến trong các trường học Miền Nam
của chính thể Việt Nam Cộng Hòa, trước năm 1975: Một con ngựa đau, cả
tàu không ăn cỏ. Chúng ta nghĩ sao khi thấy loài ngựa biết chia xẻ nỗi
đau cho nhau và biết cư xử với đồng loại của chúng tốt hơn con người cư
xử với nhau?
Sự hy sinh can đảm và đầy nước mắt đó của nửa triệu đồng bào vượt biển,
đã Thức Tỉnh Lương Tâm của Liên Hiệp Quốc. Nên Cao Ủy Tỵ Nạn LHQ đã lo
chi phí cho các Trại Tỵ Nạn Cộng Sản (CS) được dựng lên trên các đảo ở
Phi Luật Tân, Mã Lai, Nam Dương, Thái Lan... vào khoảng các năm
1978-1988, để đón nhận những người Việt Tỵ Nạn đến sinh sống tạm thời ở
đó. Rồi những người Mỹ có lòng tốt và Quốc Hội Mỹ đã kêu gọi được chính
phủ Mỹ chấp thuận cứu xét giấy tờ cho người Việt Tỵ Nạn cộng sản được
định cư với cuộc đời mới ở Mỹ.
Dần dần, các nước Tự Do khác trên thế giới cũng ủng hộ và cho phép chúng
ta định cư trên đất nước họ, với lý do tỵ nạn chính trị, như: Úc, Gia
Nã Đại, Pháp, Đức, Anh, Tân Tây Lan, Bỉ, Đan Mạch, Na Uy... Đồng bào của
chúng ta đã chết cho chúng ta được sống. Vậy nỡ nào bây giờ, cha mẹ,
những người Việt tỵ nạn trước đây, thản nhiên (hoặc vô tình không biết)
để cho con cháu mình tụ họp, vui chơi, nhảy nhót trong các buổi tối, gần
Ngày Quốc Nạn 30/4?
Kế đến, tôi muốn các em biết điều quan trọng thứ hai đã xảy ra vào hai
năm 1988-1989: Tổng Thống Hoa Kỳ Ronald Reagan đã hoàn thành một việc vĩ
đại, giúp các tù nhân chính trị của Miền Nam, đang thống khổ lúc đó, do
bị kỳ thị và bị đàn áp bởi sự độc tài của chế độ cộng sản độc đảng
trong nước. Năm 1988, Tổng Thống Reagan đã ký lệnh cho phép tất cả các
Quân, Dân, Cán, Chính, của VNCH, thuộc mọi cấp bậc và trình độ (đã bị tù
tập trung khổ sai, ít nhất ba năm trở lên, dưới chế độ CSBV) và gia
đình của họ, được nộp giấy tờ xin đi Mỹ, hợp pháp. Nghĩa là, họ và gia
đình, không phải đi trốn bọn công an Việt cộng một cách lén lút, đầy
nguy hiểm, bằng cách vượt biên như đi bộ qua Thái Lan, Cam Bốt... hoặc
vượt biển với những con thuyền nhỏ bé như một chiếc lá mong manh và chết
trên sóng biển đại dương nữa.
Trước đó một năm, vào năm 1987, nhiều Nghị Viên của Quốc Hội Mỹ thuộc cả
hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ, cùng với Phụ Tá Bộ Trưởng Ngoại Giao lúc
đó, là ông Robert Funseth, đã nỗ lực hoạt động như những người điều đình
để trình bầy Nghị Quyết 212. Khi họ mang nội dung của Nghị Quyết này
đến thương lượng với Việt cộng trong việc thả tù chính trị của VNCH đang
bị hành hạ trong các trại tù tập trung khổ sai (mà Việt cộng gian manh gọi là
"học tập cải tạo") thì bị Việt cộng chống đối mãnh liệt. Đảng cộng sản
Hà Nội nói rằng: "Không, chúng tôi không thả. Nếu thả hết bọn tù chính
trị và tù quân đội Việt Nam Cộng Hòa này ra thì chúng đứng lên làm loạn
cả nước, làm sao đảng cai trị dân được? Nước Mỹ của các anh có dám nhận
hết tụi tù (dơ dáy) này qua Mỹ không thì chúng tôi mới thả..."
Việt cộng không ngờ Tổng Thống Reagan đã nhanh chóng xác nhận là Mỹ sẽ
nhận các tù nhân Việt Nam Cộng Hòa vào nước Mỹ ngay, vậy Việt cộng cứ
thả họ đi. Nhờ vậy, một hiệp ước thỏa thuận đã được ký ngày 30/7/1989
bởi Hoa Kỳ và nhà cầm quyền Việt cộng. Nghị Quyết 212 hợp pháp đã giải
thoát khoảng 300.000 tù nhân chính trị, và cùng với gia đình, họ được
rời khỏi Việt Nam để định cư ở Hoa Kỳ.
Rõ ràng, đối với các cựu tù nhân chính trị Việt Nam Cộng Hòa: Sau cơn
mưa, trời lại sáng. Hãy hy vọng và cầu nguyện, ngay cả khi chúng ta bị
phản bội, đang thất bại, hoặc gặp hoạn nạn... Tất cả rồi cũng trôi qua
với cuộc đời tạm bợ này... Và hãy tin rằng những ai làm việc cho chính
nghĩa, có liêm sỉ, biết tri ân và biết đền ân, và có nhân nghĩa, sẽ có
cơ duyên hội tụ và ủng hộ nhau để thành công.
Viết Cho Ngày Quốc Hận 30/4 - Giáo Sư TRẦN THỦY TIÊN – M.A. in Sociology & Psychology
Tù tập-trung khổ sai của Việt cộng đối với Quân, Dân, Cán, Chính của VNCH, sau ngày 30/4/1975.
|
No comments:
Post a Comment