Saturday, December 28, 2024

 

Vẻ đẹp tâm hồn người Việt qua cờ Vàng

https://www.youtube.com/live/V2M07FmqbRU?si=P-b5xa8CYlAaC7gf


Trend / xu hướng độc hại của giáo viên dạy học sinh trong nước tẩy chay cờ vàng truyền thống từ vua Thành Thái
https://youtu.be/og1DnCtTVlA?si=_IVJOYb1Ppm8t9mm
3k (ichimansanzen)





Cờ vàng bay trên đỉnh núi Phú Sĩ 3,776m (Núi Fuji)

Ở trên núi cao thì bị ảnh hưởng cơn bão nhiều hơn, nhưng chúng tôi vẫn đi, có lẽ vì muốn thực hiện sớm chuyến leo núi và có lẽ vì chưa kinh nghiệm hay bị “điếc”. Đến nơi đây cha con tôi đành phải trở lại vì quá nguy hiểm, hơn nữa có lệnh đóng đường lên đỉnh núi từ nấc số tám (8). May thay khi chúng tôi vừa trở lại nức năm (5) thì cơn mưa lớn bắt đầu trút xuống. Vợ tôi chờ chúng tôi dưới hành lang từ lâu, nhưng vì sợ lạc nên chạy ra đón chúng tôi dưới cơn mưa. Đây là hình ảnh cảm động nhất khi tôi nghĩ lại.

Ngày kế là ngày thứ Sáu 11-07-2014. Vì đang chờ cho thời tiết tốt nên đến 10 giờ 50 phút sáng tôi mới bắt đầu leo núi từ nức số 5 trạm Subaru Line lần lữa. Lần này, tôi quyết đi một mình cho nhanh hơn vì tôi dự trù phải trở lại nấc số 5 trước 10 giờ tối và về đến khách sạn trước 11 giờ đêm. Nếu không kịp thì ngủ trong đêm ở các nhà nghỉ tại nức số 9, số 8, hay là nấc số 7. Vì không đặt trước chỗ ngủ nên tôi có thể ngủ dọc đường hay có thể ngủ dưới mưa, màn trời chiếu đất, gối đá.

Tôi xin kính cẩn trước các đấng Thần Linh nơi đây và Thượng Đế trên cao. Cầu xin cho: “Việt Nam sớm có tự do dân chủ. Cộng sản Việt Nam phải trả lại quyền cho người dân Việt Nam".
Lời cầu nguyện cũng là lời yêu cầu gởi đến đảng công sản Việt Nam.

Sau cơn bão thì trời lại đẹp nhờ vậy mà tôi đến đỉnh núi sớm hơn khoảng 5 giờ rưỡi chiều. Tính ra hơn 6 tiếng rưỡi leo núi là ngoài khả năng của tôi. Đến được đỉnh núi hình như tôi không còn thấy mệt gì nữa vì quá vui mừng. Thay vì ngồi nghỉ lấy lại sức tôi vội vã bước nhanh đến trụ mốc cao bằng đá, lấy lá cờ Vàng trong túi, cột vào cây gậy làm cán cờ.

Nhóm leo núi người Âu khoảng trên 10 người ngồi gần đó chăm chú nhìn tôi, ông già kỳ lạ dương cao cờ Vàng như sắp đi diễn hành, họ cười và vổ tay tán thưởng, làm tôi càng thêm tinh thần. Tôi cám ơn anh thanh niên giúp tôi chụp hình kỷ niệm tại cột mốc. Tôi giã từ mọi người rồi muốn chạy nhanh đến chổ khác để chụp hình cho kip giờ trở lại, nhưng đôi chân tôi chỉ bước đi nặng nề không muốn nổi. Cuối cùng tôi chụp được những tấm hình như tôi muốn, đặc biệt là Cổng Trời tôi đặt tên và bên cạnh miệng núi lửa. Xin cám ơn những người giúp tôi chụp hình và tôi cũng giúp họ chụp những tấm hình lưu niệm cho chuyến leo núi.

Ý nghĩ khôi hài pha trộn với niềm vui vì hoàn thành ý muốn, như làm tăng thêm sức mạnh và tự tin hơn. Mỗi lần thêm tự tin tôi bước xuống nhanh hơn thì bị trượt, nhưng nhờ có ba lô phía sau lưng làm air bag, tôi không bị đập đầu và cũng không bị đau, tôi cảm thấy thú vị như là trượt tuyết, cảm giác thích thú cũng giúp cho tôi bớt mệt, và cũng không sợ trong đêm mờ khi độc hành. Không sợ cũng có thể thói quen của thời lính còn lại trong tôi, vì thế mà tôi cứ tiếp tục hành trình.
Tôi bắt đầu xuống núi lúc 6 giờ chiều nhìn lại quanh không còn ai, tôi là người già cô đơn đi xuống cuối cùng. Đến nức 8.5 vừa nghỉ chân vừa mua quà kỷ niệm. Khoảng 5 phút sau, tôi tiếp tục xuống núi. Nhờ người bán hàng lịch sự tận tâm chỉ cho tôi xuống bằng con đường khác, nếu không thì tôi xuống bằng đường cũ sẽ chậm khó khăn và nguy hiểm hơn. Có thể bị trầy trụa nhiều và nếu về đến được khách sạn là may lắm.

Xuống gần nức số 8 bầu trời cũng vừa sẩm tối nhìn lại sau lưng chẳng có một bóng đèn nào, nhìn lên bầu trời thì thấy trăng chưa tròn vừa ló dạng, tôi vui vì có vầng trăng là bạn đồng hành. Tuy trời đẹp sau cơn bảo nhưng chỉ có hơn nữa vần trăng thì không đủ sáng soi đường xuống dốc mà lại còn bị mây che, còn ánh đèn LED trên đầu của tôi chẳng đủ sáng và cặp mắt già đã đẩm ước mồ hôi. Tôi lột mắt kiếng cất kỹ vào túi nếu có té thì chỉ lọi tay mà không bị mất thêm cặp kiếng. Tôi dò dẩm xuống dốc khó khăn chậm chạp hơn, đôi gậy của tôi vừa chống, và cũng vừa dọ đường như người mù, tôi lại cảm thông cho người mù hơn bao giờ hết.

Tại sao người Mỹ cắm cờ trên mặt trăng, họ có lý do và cái quyết tâm của họ. Còn cá nhân nhỏ bé của tôi có lý do riêng khi giương Cờ Vàng trên đỉnh Phú Sĩ như đã trình bày.
Khi mình quyết định và với ý chí thì sẽ đạt được mục tiêu. Có những thứ quá lớn đời mình không làm được, nhưng mình làm gương thì đời sau sẽ đạt được.

So sánh với đường lên đỉnh là con đường dốc đá còn nhiều đoạn thiên nhiên dường như để thử thách. Qua khỏi nức số 7 đường lên đỉnh, cây cỏ không còn nữa mà chỉ toàn là cát đá lớn nhỏ chồng chất lên nhau. Càng lên cao thì dốc càng cao, càng phải dùng sức tàn nhiều hơn nên càng mệt đuối, có lúc tôi phải dùng hai tay giống như bò thế đứng cho an toàn. Càng lên cao thì bị nhức đầu thêm vì không khí loãng hơn, tôi phải dùng hai lon oxy giống như lon gas, nhờ đứa con chuẩn bị trước để trợ sức.

Con đường đi xuống là con đường khác bắt đầu từ khoảng nức số 8, được mở rộng hơn theo hình dạng ngoằn ngoèo để bớt nguy hiểm nên dể hơn, nhưng đi trong đêm mờ độc hành và lần đầu nên nguy hiểm cho tôi và dễ bị lạc hướng và sẽ đi đến khu khác bên kia đỉnh núi. Tôi phải cẩn thận vì gia đình tôi trông chờ, nhưng nếu bị lạc thì tôi có dịp biết được thành phố khác, tôi không muốn đến thành phố khác một mình trong đêm tối. Ý nghĩ khôi hài pha trộn với niềm vui vì hoàn thành ý muốn, như làm tăng thêm sức mạnh và tự tin hơn. Mỗi lần thêm tự tin tôi bước xuống nhanh hơn thì bị trượt, nhưng nhờ có ba lô phía sau lưng làm air bag, tôi không bị đập đầu và cũng không bị đau, tôi cảm thấy thú vị như là trượt tuyết, cảm giác thích thú cũng giúp cho tôi bớt mệt và cũng không sợ trong đêm mờ khi độc hành. Không sợ cũng có thể thói quen của thời lính còn lại trong tôi, vì thế mà tôi cứ tiếp tục hành trình.

Xuống gần nấc số 5 thì tôi thấy từ phía xa, có hàng đèn nhỏ dài tiếp tục di chuyển giống như con sâu bò lên đỉnh núi, đó là những người leo núi trong đêm. Tôi mới nhận ra không ai lên hay xuống núi trong đêm một mình, chỉ có tôi đúng là điếc không sợ súng. Khi tôi trở lại nức số 5 lúc gần 9 giờ rưỡi tối thì hàng người vẫn nối nhau đi lên có lẽ vì ngày đẹp bắt đầu.


Tôi xin kính cẩn trước các đấng Thần Linh nơi đây và Thượng Đế trên cao. Cầu xin cho: “Việt Nam sớm có tự do dân chủ. Cộng sản Việt Nam phải trả lại quyền cho người dân Việt Nam".


Về đến khách sạn lúc 10 giờ 25 tối. Gõ cửa phòng, trong lúc vợ con đang bàn tán về tôi. Hai mẹ con ôm lấy tôi dù thân thể tôi còn đẩm mồ hôi như mừng người về từ cuộc hành quân. Cảm giác đói bất chợt trở lại, vì tôi chỉ ăn nhẹ và uống nước từ buổi sáng khi lên núi. Bửa ăn tối “khải hoàn” bằng tô mì nóng và vài món nhậu do vợ tôi lo trước và dọn sẵn với chai rượu đỏ chưa khui mang từ bên Úc sang.

Trước khi nâng ly, tôi thật cảm động và cám ơn em gái hậu phương và đứa con út lo cho Ba mọi thứ và ủng hộ tôi trong hành trình có một không hai nầy. Tôi biết chính xác hơn: “Sau lưng người đàn ông Thành Công nào, cũng có người đàn bà thành Phụng”, tôi nói tếu. Thật sự bất cứ cuộc đấu tranh nào cũng phải có người hậu phuơng. Nâng ly lên, cánh tay bị đau, nhìn lại đang rướm máu, nhưng sau hai ly rượu mừng làm tôi quên đau và ngon giấc.

Ý nghĩ của tôi giương cao cờ Vàng trên đỉnh núi Phú Sĩ.

Đến Nhật lần này mục đích chánh của tôi là lên đỉnh Phú Sĩ để giương cao Cờ Vàng. Vì nơi đây là nơi linh thiêng và nổi tiếng của Nhật và nhiều người muốn đến một lần trong đời. Tôi giương cờ Vàng chính nghĩa trên đỉnh cao, tượng trưng cho đòi hỏi Tự Do Dân Chủ cho Việt Nam ở mức cao nhất có thể được, đây cũng là dấu tín lạ từ trên cao tôi muốn gởi đến người Việt hải ngoại và trong nước và ngay cả bọn Cộng Sản Việt Nam. Nơi đây cũng là nơi linh thiêng tôi dành một vài phút lắng động và cầu nguyện, tôi tin rằng các đấng Thần Linh và Thượng Đế sẽ nghe và đáp lại lời cầu nguyện của tôi người đến từ xa, cũng là nguyện vọng chánh đáng của những người Việt yêu nước.


Tôi giương cờ Vàng chính nghĩa trên đỉnh cao, tượng trưng cho đòi hỏi Tự Do Dân Chủ cho Việt Nam ở mức cao nhất có thể được, đây cũng là dấu tín lạ từ trên cao tôi muốn gởi đến người Việt hải ngoại và trong nước và ngay cả bọn Cộng Sản Việt Nam. Nơi đây cũng là nơi linh thiêng tôi dành một vài phút lắng động và cầu nguyện, tôi tin rằng các đấng Thần Linh và Thượng Đế sẽ nghe và đáp lại lời cầu nguyện của tôi.

Tôi xin kính cẩn trước các đấng Thần Linh nơi đây và Thượng Đế trên cao. Cầu xin cho: “Việt Nam sớm có tự do dân chủ. Công sản Việt Nam phải trả lại quyền cho người dân Việt Nam".
Lời cầu nguyện cũng là lời yêu cầu gởi đến đảng công sản Việt Nam.

Kính thưa quý vị và các bạn,

Tại sao người Mỹ cắm cờ trên mặt trăng, họ có lý do và cái quyết tâm của họ. Còn cá nhân nhỏ bé của tôi có lý do riêng khi giương Cờ Vàng trên đỉnh Phú Sĩ như đã trình bày.
Khi mình quyết định và với ý chí thì sẽ đạt được mục tiêu. Có những thứ quá lớn đời mình không làm được, nhưng mình làm gương thì đời sau sẽ đạt được. Cuộc chống cộng để có Tự Do Dân Chủ cho Việt Nam có thể lâu dài hơn, nhưng nếu đời mình không thắng, mình làm gương thì đời sau sẽ thắng. Sớm hay muộn là do cách của chúng ta làm, và do người có tâm có tầm lãnh đạo.

Hiện nay chúng ta người Việt hải ngoại đang thiếu người lãnh đạo chung để gây thêm sức mạnh. Dù ai lãnh đạo và đấu tranh bằng cách nào nhưng phải đặt trên nền tảng công bằng lên trên hết. Công bằng là đạo đức mà đạo đức không có hận thù, không hận thù thì sáng suốt, sáng suốt đưa tới tự tin làm tăng ý chí. Nếu chúng ta chống bằng cách đó chúng ta sẽ thắng. Nhớ lời dạy của tiền nhân: 'Đem chí nhân thay cường bạo'... Thêm bạn bớt thù. Vẫn luôn luôn là chân lý..

Lê Văn Minh HQ21

Ngày 22. 07.2014 tại Nhật. Kỷ niệm ngày lên đến đỉnh núi Phú Sĩ 11.07.2014

* Source: http://www.lyhuong.net/uc/index.php/covang/3720-3720

Cám ơn Hải Quân - Trung Úy Lê Văn Minh, Khóa 21, đã làm được một việc đầy ý nghĩa.


 






  • Ước mơ Việt Nam có tự do nhân quyền, tự do tôn giáo và tự do chọn người lãnh đạo, chọn chính thể cho quồc gia luôn là ước mơ khi người Việt chạy ra hải ngoại. Dù bạn có cho họ là phản quốc, phản động, hay bán nước gì gì đi nữa, vì kẻ thắng viết lịch sử theo ý của họ, phải đến hai, ba thế hệ sau thì sự thật mới mở ra. Người Việt hải ngoại luôn sống cho tiền đồ đất nước và tương lai dân tộc.



 

 



NGƯỜI VIỆT HẢI NGOẠI CỜ VÀNG


Khi sống trên đất nước sở tại, họ giữ ngọn cờ vàng như một kỷ vật nơi họ sinh ra và nơi họ ra đi, như một lòng mang ơn chiến sĩ đã bảo vệ mạng sống và nền chính thể cộng Hòa của họ và khi trong những ngày lễ quan trọng, người Việt hải ngoại dùng cờ vàng để tỏ lòng tri ân với chiến sĩ, tổ tiên, và tổ quốc nay là cố hương của họ.

Trong suốt 20 năm, miền nam được người lính Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) đã bảo vệ tự do, văn hóa, văn học, nghệ thuật, tôn giáo, tín ngưỡng, kinh tê, thương mại, lẫn mạng sống con người và nền chính thể Cộng Hòa của miền nam được có cơ hội bảo tồn, phát huy và cơ hội vượt không gian. Người Việt Hải Ngoại chạy ra trốn cộng sản họ ra đi dưới ngọn cờ vàng, và khi sống trên nước sở tại họ giữ ngọn cờ vàng như một kỷ vật, như một lòng mang ơn chiến sĩ đã bảo vệ mạng sống và nền chính thể cộng Hòa của họ. Khi tưởng niệm ngày tháng Tư Đen, ngày Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và ngày Tết, họ dùng cờ vàng để tỏ lòng tri ân của họ với chiến sĩ, tổ tiên, và người thân đã mất, bỏ xác nơi quê nhà. Đó là vẻ đẹp tâm hồn người Việt qua cờ Vàng.

NGƯỜI VIỆT HẢI NGOẠI CỜ VÀNG họ chưa bao giờ sống dưới cờ đỏ sao vàng, nên không có trong ký ức của họ, không có kỷ niệm trong tâm trí của họ, nên cờ đỏ không mang ý nghĩa gì với họ.



 

Những Đóng Góp của người Việt Hải Ngoại Cờ Vàng Tị Nạn Chính Trị Vào Nước Mỹ

2007 National Security Medal Recipient



Khoa Học Gia về Chất Nổ Dương Nguyệt Ánh

Chuyên gia về chất nổ Dương Nguyệt Ánh chỉ huy một nhóm khoa học gia, chỉ trong 67 ngày đã chế tạo ra trái bom áp-nhiệt (thermobaric)* đầu tiên của Hoa Kỳ, loại bom mà khi nổ sẽ tạo ra một vầng mây hóa chất và một làn sóng chấn động có khả năng hủy diệt tất cả những gì ở trong tầm sát hại của nó. Được gọi là “bom diệt hầm ngầm”, đây là loại vũ khí dùng để hủy diệt các hang động, địa đạo được dùng làm căn cứ chỉ huy của đối phương trong cuộc chiến A Phú Hãn (Afkanistan) sau vụ khủng bố ngày 11 tháng 9. Hiện nay là một khoa học gia cố vấn cho Ngũ Giác Đài, bà Dương Nguyệt Ánh đang đảm nhiệm về việc phát minh ra các phương tiện kỹ thuật dùng vào cuộc chiến chống khủng bố.

 title= Dương Nguyệt Ánh
Bà Dương Nguyệt Ánh đã chạy thoát khỏi Việt Nam năm 1975 cùng với gia đình hồi 15 tuổi hiện là một người khá bận rộn. Bà là nhân vật được đề cao trong cuốn sách vừa mới xuất bản, “Thay Đổi Thế Giới Chúng Ta: Những Chuyện Thật Về Những Người Nữ Kỹ Sư” (American Society of Civil Engineers, 2006), cũng như trong cuốn phim đoạt giải thưởng phim ảnh năm 2005, “Tại Sao Chúng Ta Chiến Đấu”, nói về chính sách ngoại giao và quân sự Hoa Kỳ, trong đó bà đã thảo luận về việc chế tạo bom cũng như những viễn tượng của bà về chiến tranh. Và lúc 10 giờ tối thứ Tư mới đây trong loạt phim tài liệu “Những Vũ Khí Tương Lai”, chương trình truyền hình của đài Discovery đã bật mí về cái thế giới bí mật của những vũ khí kỹ thuật cao và những người sáng tạo ra chúng, trong đó có bà Dương Nguyệt Ánh.

Động cơ nào đã thúc đẩy bà bước vào ngành kỹ sư hóa học và chế tạo vũ khí?

 title= Dương Nguyệt Ánh

Lúc mới đến Mỹ, Anh văn của tôi rất tệ, thế nên tôi nghĩ rằng mình có thể học hành tốt hơn nếu chuyên tâm vào các ngành toán học, vật lý, hay hóa học. Còn tại sao lại đi vào ngành chế tạo vũ khí? Bởi vì tôi muốn phục vụ cho nền an ninh quốc phòng Hoa Kỳ. Là một người tị nạn chiến tranh, tôi không bao giờ quên được những người chiến sĩ Hoa Kỳ và VNCH đã từng bảo vệ cho tôi có một cuộc sống an toàn.

Gia đình của bà đã đào thoát khỏi Việt Nam, xô đẩy chen lấn nhau từ trực thăng nhảy xuống tàu rồi chiến hạm - chắc là phải kinh hoàng lắm?

Bạn không có thì giờ để suy nghĩ gì hết; viên phi công cứ luôn mồm thúc hối: “Di chuyển, di chuyển!” Bạn phải chờ đúng ngay thời điểm để nhảy từ tàu qua chiến hạm hoặc là không bao giờ còn có cơ hội nữa. Người anh em bà con của tôi lúc đó đang hoảng kinh lên… và khi mở mắt ra tôi thấy - anh ta đang bị treo lơ lửng bên sườn chiến hạm, đôi chân gần như dập nát ra.

Nhưng rồi đến lượt bà cũng phải nhảy thôi?

Tôi tê cứng cả người. Nhớ lại lúc đó tôi đã âm thầm tính toán khoảng cách và thời điểm chính xác để nhảy… Bên kia mọi người chạy đến sẵn sàng chụp bắt tôi. Đến lúc trông thấy gia đình biết là mình sống sót, tôi toát mồ hôi và sợ đến điếng người. Nếu chuyện này xảy ra khi tôi đang nhảy thì chắc là tôi đã tiêu rồi.

Bà theo học ngành kỹ sư hóa học tại Đại Học Maryland và sau đó tốt nghiệp cao học về ngành Quản Trị Công Quyền tại American University. Làm thế nào mà bà lại trở thành một chuyên gia về vũ khí?

    "…đối với tôi, việc trước tiên là phải nghĩ đến những phương cách để bảo vệ binh sĩ của chúng ta…”
    Dương Nguyệt Ánh


Khi mới tốt nghiệp, năm 1983, công việc đầu tiên của tôi là chuyên viên bào chế công thức về thuốc đẩy cho Trung Tâm Vũ Khí Điện Địa của Hải Quân Hoa Kỳ tại Indian Head. Tôi đã bào chế loại thuốc đẩy dùng để phóng hỏa tiễn từ nòng súng đi đến mục tiêu. Đây không phải là loại súng cầm tay đâu nhé, mà là những đại bác trên chiến hạm. Năm 1986 tôi trở thành nhà bào chế công thức tạo ra chất liệu cho việc phóng hỏa tiễn từ những dàn phóng trên các chiến hạm và phi cơ – tức là các loại hỏa tiễn không đối không và địa đối không. Chồng tôi đã trêu chọc rằng - tôi đúng là một nhà hỏa tiễn.

Vào năm 1991 thì tôi trở thành một chuyên gia về phát triển chất nổ và hai năm sau đó, tôi điều hành toàn bộ chương trình chất nổ của Hải Quân.

Bà là người đã điều khiển dự án “bom áp nhiệt diệt hầm ngầm”. Đó là công việc gì vậy?

Tháng 8 năm 2001 khi đang làm việc cho Cơ Quan Giảm Trừ Đe Dọa của Bộ Quốc Phòng nghiên cứu về một loại vũ khí có khả năng diệt trừ các hang động thì vụ 9/11 xảy ra, tôi được khuyến khích bảo là nên “thử thời vận” trong việc nghiên cứu về kỹ thuật chất nổ áp nhiệt (thermobaric) và biến nó thành vũ khí ngay lập tức để hỗ trợ cho chiến dịch Operation Enduring Freedom. Nhóm chuyên gia của tôi - gồm khoảng 100 khoa học gia, kỹ sư, và cán sự - chỉ trong vòng 67 ngày đã đi từ ý niệm sơ khởi đến việc chế tạo ra 11 trái bom áp nhiệt (thermobaric) đầu tiên.

Bằng cách nào mà bà đã thúc đẩy nhóm chuyên gia của mình đạt đến thời hạn kỷ lục như thế?

Đâu có đông cơ nào thúc đẩy bạn hơn là vụ 9/11, những hình ảnh của Ngũ Giác Đài, tòa Tháp Đôi và những người vô tội bị giết?

Đây hẳn là một công việc đầy rủi ro nguy hiểm?

Nếu bạn phạm một lỗi lầm khiếm khuyết nào đó, nhiều người sẽ phải mất mạng. Mọi người đều phải được huấn luyện chu đáo và luôn luôn làm việc từng đội. Bào chế chất nổ cũng giống như là bạn làm bánh: Trước hết bạn phải đổ các thành phần chất lỏng pha chế vào một cái bình trộn lớn, rồi thêm vào đó những đặc chất khác… ba cái thanh trộn to tướng không ngừng quay trong khi bạn tiếp tục cho vào các hợp chất pha chế. Pha trộn là một khâu vô cùng nguy hiểm, bạn phải dùng đến hệ thống viễn khiển ở một phòng khác. Rồi thì cái cục nhão này được đổ vào đầu đạn, giữ chặt trong một cái lò hấp khổng lồ để nung lên.

Là một nhà bào chế, công việc thực sự của bà là gì?
"…Về loại bom áp nhiệt (thermobaric) BLU-118/B mà nhóm chuyên gia của chúng tôi đã phát minh để xuyên phá các hang động tại A Phú Hãn.…”
Dương Nguyệt Ánh

Trước tiên là tôi phải nghĩ ra một cái công thức. Sau đó bạn phải ở ngay tại chỗ khi thử nghiệm cái công thức này (bắt đầu bằng một số lượng nhỏ) để đánh giá độ nhạy của chất liệu xem cứ như là nó sẽ nổ tung ra trước mặt bạn. Rồi thì các kỹ sư sẽ thực hiện tiếp tiến trình tinh luyện. Đôi khi nếu chúng tôi sử dụng đến hàng trăm hay hàng ngàn pound (lbs) chất liệu, công thức sẽ phải được thay đổi.

Hiện người ta đang nói về việc trang bị những bom diệt hầm ngầm bằng vũ khí nguyên tử. Bà nghĩ như thế nào về chiến lược này?

Tôi xin được miễn bình luận về chuyện này.

Hiện nay bà đang làm công tác gì?

Từ năm 2006 tôi là một nhà cố vấn khoa học, hiện đang làm nhiệm vụ tham mưu về các vấn đề khoa học kỹ thuật cho Tư Lệnh Phó Hải Quân (đặc trách kế hoạch và chiến lược) đồng thời công tác cho Cơ Quan Điều Tra Tội Phạm (của) Hải Quân, điều tra các tội ác xảy ra trên căn cứ hay trên chiến hạm kể cả công tác phản gián… tức là bắt gián điệp. Chương trình truyền hình “NCIS” đã dựa vào đây để thực hiện chương trình của họ.

Mức độ xác thực của chương trình truyền hình này ra sao?

Với bốn con nhỏ, giữa việc bếp núc và giúp chúng làm bài tập ở nhà, thú thật tôi không có thì giờ rảnh rỗi để xem chương trình này.

Bà phản ứng như thế nào trước những lời chỉ trích?

Người ta sẽ đặt vấn đề là tại sao tôi lại dùng trí thông minh và vốn liếng đào tạo của mình để chế tạo bom… (không dùng vào việc gì khác hơn ngoài tàn phá, hủy diệt), tuy nhiên đối với tôi việc trước tiên là phải nghĩ đến những phương cách để bảo vệ binh sĩ của chúng ta.

Bà đã trình bày những gì qua loạt phim “Vũ Khí Tương Lai” trong chương trình đài truyền hình Discovery?

Về loại bom áp nhiệt (thermobaric) BLU-118/B mà nhóm chuyên gia của chúng tôi đã phát minh để xuyên phá các hang động tại A Phú Hãn. Nhóm truyền hình đã làm việc suốt ngày để thu hình công việc của tôi làm trong phòng thí nghiệm và tại cơ xưởng sản xuất nơi chúng tôi chế tạo loại chất nổ này.

CHÚ THÍCH:

Baric: Chất Barium, ký hiệu hóa học là Ba.

Muốn biết đặc tính của hóa chất này có thể xem: http://en.wikipedia.org/wiki/Barium


 

TÁN GẪU SÁNG THỨ BẢY 28/12/2024
https://youtu.be/wgWRhAzEYHU?si=PyQUJlVSfvj-6ToS


VÔ ĐỀ SÁNG CHỦ NHẬT 29/12/2024
https://www.youtube.com/live/loiQ3dekuos?si=rwP_bD-vssaUANzf


TIN TỔNG HỢP 30/12/2024: Jimmy Carter: Giấc mơ của cộng sản Trung Quốc, nổi hận ngàn thu của Đài Loan
https://youtu.be/OTaRe5b1fi8?si=i6LNh8kIsgqils3H


THẢO LUẬN ĐẶC BIỆT 31/12/2024
Hiểu biết về cố tổng thống Jimmy Carter
https://youtu.be/ntYD11F0U1I?si=QB9ZmUWvQ3GQ6m96


Hoàng Sa 1974 | Cõng Rắn Cắn Gà Nhà
https://youtu.be/Wu5BTtlyyKQ?si=K_BfxxCYBwRQSv5_


Câu sấm của cụ Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm khuyên ta nên gắng sức giữ Biển Đông, ngày nay mang ý nghĩa quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa. Nếu không Việt tộc ta sẽ bị diệt vong.
Trong khi ấy một số không ít, người Việt lại cứ ôm mộng lấy lại lưỡng quảng: Quảng Đông và Quảng Tây. Cái lưỡng quảng muôn đời là của Việt Tộc, ngay cả vùng Lĩnh Nam (Lĩnh Nam riêng một triều đình nước ta [Hai Bà Trưng] cũng vậy, Lĩnh Nam, sông Trường Giang nó là của Việt tộc, mà Việt tộc là trăm con Lạc Việt.
Nếu không giữ được Biển Đông thì lưỡng quảng nói riêng và Lĩnh Nam, Hồ Động Đình nói chung có hay không?

Trở lại, chúng ta đừng sao lãng lời khuyên răn của cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm:

Biển Đông vạn dặm giang tay giữ,
Nước Việt muôn năm vững trị bền.






Biển

Đông

vạn

dặm

giang

tay

giữ



Nước

Việt

muôn

năm

vững

trị

bền




 

No comments:

Post a Comment