Thursday, August 24, 2023

Ước Mơ Đế Quốc


Ước Mơ Đế Quốc


 

  • Ước Mơ Đế Quốc
    https://www.youtube.com/embed/0fnlCZitvoQ

    Ước Mơ Đế Quốc

    Nếu người Trung quốc không loại bỏ được tư tưởng đế quốc, nó sẽ mang lại một hậu quả rất nghiêm trọng. Bạn hãy coi biểu đồ này, đó là mức độ khác biệt của Gen/DNA của người Hán ở Trung quốc, màu sắc càng tối thì nghĩa là mức độ khác biệt càng cao, màu sắc càng nhẹ thì nghĩa là mức độ khác biệt càng thấp.

    Lấy Quảng Đông làm ví dụ so sánh với Hắc Long Giang mức độ khác biệt là 25, so sánh với mấy tỉnh phương bắc đều cao hơn 20, so sánh với các tỉnh phương Nam, cũng cao hơn 1.

    Ngược lại, các tỉnh phương bắc, mức độ khác biệt của chúng đều không cao hơn 1, nghĩa là gen (di truyền) của họ rất giống nhau. Nếu bạn nghĩ rằng tại vì họ có huyết thống thuần chất, thì bạn nghĩ sai rồi, là vì ở phương bắc Trung quốc có xảy ra nhiều lần tuyệt chủng dân số. Yếu tố chính mà ảnh hưởng mức độ khác biệt cũ gen (huyết thống di truyền) chính yếu là có hai loại:

    - Một, di dân, người bản xứ và các dân tộc di dân hỗn hợp nhau, có nhiều người lai, cho nên có nhiều Gen (di truyền) khác biệt.

    - Hai, hậu duệ tự biến dị, ví dụ như gen (di truyền) của mình tự nhiên là khác biệt với bố mẹ mình, và con cháu nhiều đời của mình cũng rất tự nhiên là sẽ rất khác biệt với gen (di truyền) mình, gen sẽ dần dần biến dị trong sự di truyền của nhiều thế hệ.

    Nhìn vào phương bắc Trung quốc, họ không có di dân hay là sao? Không thể được, tại vì họ tiếp cận với khu vực của người dân du mục, chắc chắn họ có nhiều cơ hội tiếp xúc với các dân tộc du mục, thế tại sao gen của họ không có gì khác biệt? Với lại, theo lịch sử Trung quốc, phương bắc Trung quốc là có nguồn gốc của văn minh Hoa Hạ, lịch sử của họ chắc là lâu dài hơn phương nam Trung quốc, thế tại sao gen của họ không có biến dị nhiều trong quá trình di truyền? Chỉ có một giải thích đó là: Phương bắc Trung quốc từng có trải qua nhiều lần tuyệt chủng dân số, tổ tiên chung của họ, đa số là gần đây mới xuất hiện, quá trình di chuyển của họ rất ngắn: Chỉ có mấy trăm năm thôi cho nên, không đủ thời gian biến dị nhiều, tại vì trong lịch sử Trung quốc, mỗi lần thay đổi triều đại đều sẽ xảy ra chấn động xã hội lớn, có nhiều dân số bị chết, chỉ có một số ít người rất ít có thể để lại và họ sẽ trở thành tổ tiên chung của đa số người của thế hệ sau.

    Theo thống kê của lịch sử Trung quốc, mỗi lần thay đổi triều đại, đều có 30% đến 70% dân số bị biến mất.lần gần đây nhất là Triều Thanh thay thế Triều Minh có 40% dân số bị biến mất, và họ phần chính là tập trung ở phương bắc Trung quốc. Còn phương nam Trung quốc, thì ít xảy ra sự tuyệt chủng dân số, đặc biệt là Quảng Đông và Phúc Kiến, cho nên tổ tiên chung của họ đã xuất hiện vào thời rất xa xưa, cho nên gen của họ đã xảy ra nhiều lần biến dị trong quá trình di truyền rồi.

    Thế tại sao có sự khác biệt này?

    Khảo sát lịch sử, chúng ta biết rằng tại vì trình độ quan liêu hóa ở phương Bắc nhiều hơn ở phương Nam,tác dụng của hệ thống đế quốc đối với họ là nặng hơn phương Nam. Chúng ta biết rằng, trong lịch sử nhân loại, cách điều hành có hai cực đoan:

    - Một bên là tự trị,
    - Một bên khác là quan trị.

    Tự trị nghĩa là mình tự điều hành lấy trong cách của mình. Tổ chức mà có trình độ tự trị cao nhất là bộ lạc, hay là công xã nguyên thủy, tức là lãnh thổ nho nhỏ mỗi người tự quản trị mình, nguyên tắc của nó là -- để người bản xứ tự quản trị bản xứ.

    Quan trị nghĩa là để quan liêu quản chế mình. Tổ chức mà có trình độ quan trị cao nhất là đế quốc, có lãnh thổ lớn, hoàng đế bổ nhiệm quan lại đi cai quản địa phương, nguyên tắc của nó là -- để người ngoại lai cai trị bản xứ.

    Nếu xem xét lịch sử, ta có thể thấy ra là những quốc gia thuận lợi hiện đại hóa đều có lịch sử quân chủ rất lâu dài. Khi nói đến chế độ quân chủ là nói về một chế độ cụ thể nói riêng, không phải chỉ thời đại truyền thống nói chung, sự kiện đó ở Trung quốc chỉ có tồn tại trong nhà Chu. Còn ở phương Tây, là tồn tại từ thế kỷ thứ V (thư năm) đến thế kỷ thứ XV (thứ mười lăm), sau đó chúng qua hết 300 - 400 năm nữa mới phát triển ra quốc gia hiện đại. Ở Nhật Bản, trước khi thế kỷ thứ 19, họ đã thuộc chế độ quân chủ từ thế kỷ thứ 8 (thứ VIII) rồi.

    Nguyên tắc quân chủ chính là để người bản xứ tự điều hành bản xứ. Còn những quốc gia rất khó hiện đại hóa, ví dụ nước Nga và Trung quốc, đều có một lịch sử đế quốc lâu dài, là tại vì họ dựa vào quan lại cai quản bản xứ, họ không thể phát triển ra một nhóm người tinh hoa ở cơ sở địa phương, họ luôn luôn phải dựa vào chính phủ trung ương điều khiển, cho nên họ luôn luôn hy vọng có một hoàng đế xuất hiện mới cảm thấy an toàn và cảm thấy quốc gia đã mạnh mẽ rồi. Hoọ vẫn không thể loại bỏ được ước mơ đế quốc, tư tưởng đế quốc.

    Chúng ta hãy tìm hiểu rõ hơn về chế độ quân chủ, lấy phương Tây làm ví dụ.

    Văn Minh Hy Lạp
    Khi bắt đầu, người dân Châu Âu phần đông là sinh sống ở khu vực gần Địa Trung Hải, ở đây có phát triển nhiều thành bang Hy Lạp và sau đó có đế quốc La Mã.

    Đế Quốc La Mã
    Ở phương bắc của đế quốc La Mã, người dân ở đó vẫn chưa phát triển lắm, chỉ có nhiều bộ lạc thôi, họ được gọi là bộ lạc German. Nhưng đến thế kỷ thứ III (thứ ba), những bộ lạc German bắt đầu di chuyển đến khu vực Tây Âu bây giờ. KHi họ di chuyển, tất nhiên sẽ có xung đột với đế quốc La-Mã và người bản xứ vốn có ở bên đó. Sự di chuyển của họ, không có một chính phủ trung ương chỉ huy, quá trình rất rời rạc, dù sao, đến thế kỷ thứ chín (IX) ở khu vực Tây Âu có xây dựng nhiều chính quyền, thế lực của đế quốc La Mã không còn ở khu vực này nữa, và những chính quyền rời rạc đó, có mối quan hệ quân chủ. Mối quan hệ quân chủ là, thì dụ: Có một chính quyền, người lãnh đạo của chính quyền đó được coi là một chư hầu, chư hầu đó có thể sắc phong cho mấy người làm hiệp sĩ của mình, và mình sẽ trở thành lãnh chủ của mấy hiệp sĩ đó. Khi sắc phong phải ký kế ước, lãnh chủ đáp ứng sắc phong một đất đai cho hiệp sĩ làm phong địa, hiệp sĩ đáp ứng sẽ trung thành với lãnh chủ, phục vụ cho lãnh chủ, và hiệp sĩ đó cũng có thể phân chia đất đai của mình và sắc phong cho người khác để tạo nên nhóm hiệp sĩ của mình, và chính mình cũng có thể trở thành lãnh chủ của người khác. Cho nên, trong hệ thống quân chủ phong kiến, qua hệ của các chư hầu rất phức tạp, tại vì mình chỉ cần trung thành với người mà có ký khế ước với mình, tức là có sắc phong đất đai cho mình, đối với những nhà vua hay hoàng đế tại vì mình không có ký khế ước với họ, mình không cần phục vụ cho họ.

    Nếu lãnh chủ mình có ký khế ước với họ, yêu cầu mình phục vụ, mình mới phục vụ. Đối với mỗi chư hầu, nguồn tiền lương của họ chính là lấy từ nguồn lương của phong địa, lãnh chủ sẽ không trả lương cho họ, cũng không cung cấp chi phí cho họ, họ phải tự cai quản phong địa của mình, cho nên mỗi chư hầu đều phải cố gắng hết sức tìm giải pháp để phát triển các sản xuất trong phong địa mình.

    Ngày xưa Châu Âu có nhiều phát mình, ví dụ như: cối xay gió, ngựa kéo cầy, đều là vì mỗi chư hầu đều có giới thiệu vào phong địa mình, cho nên mới được phồ biến hóa, mụch đích chân chính không phải là vì cải thiện cuộc sống của người dân, mà là gia tăng sản xuất của người dân, cho nên mình mới lấy thuế nhiều.
    Có lẽ sẽ có nhgười nói rằng, thế chế độ kiẻu vậy, chắc chắn không thể chiếm được lãnh thổ rộng lớn, cũng rất có thể có nhiều chiến tranh xảy ra, mỗi nơi một chư hầu, không có hoàng đế thống nhất thống trị.

    Đúng rồi đấy, đó thực sự là một điểm yếu, ngưng chính là vì mỗi chư hầu coi phong địa mình là một tư sản, cho nên họ có động lực kinh doanh địa phương mà trong đó, chắc chắn sẽ dựa vào người bản xứ để hỗ trợ, để người bản xứ có cơ hội điều hành địa phương của mình sống, tức là để họ tự trị, đó chính là tiền thân của hội nghị chính trị. Cuối cùng dần dần tạo nên một tầng lớp tinh hoa ở cơ sở địa phương,

    Những người tinh hoa địa phương chính là phôi thai của những người khai triển hiện đại hóa, có thể là giai cấp tư sản, gnười trí thức, người trung lưu, nhân viên nhà nước, v. v... Kết quả là sau khi trải qua mấy trăm năm lịch sử quân chủ, những quốc gia quân chủ này như phuơng Tây và Nhật Bản, ở bên ngoài, chúng trông như không có lãnh thổ lớn, không có hoàng đế vĩ đại, nhưng trong nội bộ, mỗi địa phương dều phát triển rất hoàn thiện, mỗi địa phương đều có nhân tài bản xứ, khi họ không đánh nhau nữa, quyết định đoàn kết với nhau, họ có thể tạo nên một quốc gia rất mạnh mẽ.

    Ta thấy đó, tự trị có thể huấn luyện người ta trờ thành người tinh hoa. Còn quan trị thì ngược lại, là lấn át người bản xứ, không cho họ có cơ hội tạo nên tầng lớp tinh hoa, đó chính là vấn đề của mỗi đế quốc. Cũng là vấn đề của Trung quốc bây giờ.
    Đế quốc thì luôn muốn duy trì hòa bình, họ sợ nếu các địa phương có tầng lớp tinh hoa của họ rồi, thì sẽ phản bội đế quốc, thậm chí có nội loạn, cho nên đế quốc có xu hướng không để người bản xứ tự trị, mà chỉ để hoàng đế bổ nhiệm quan lại cai trị địa phương. Nhưng đối với quan lại, thông thường là sẽ không có động cơ phát triển địa phương, tại vì hoàng đế có trả lương cho quan lại, quan lại luôn luôn muốn thăng chức đến chỗ khác làm quan lớn hơn, vì vậy, địa phương có phát triển tốt hay không, đều không liên quan đến lợi ích của quan lại, mà quan lại thì cũng có động cơ lấn át sự phát triển nhân tài của địa phương, tại vì nếu địa phương có nhân tài của mình rồi thì quan lại sẽ khó cai quản địa phương đó, vì người bản xứ đều có ý muốn nghe theo nhân tài bản xứ, chứ không muốn nghe theo quan lại nữa.

    Quan liêu hóa nghĩa là gì?
    Quan liêu hóa nghĩa là mức độ kiểm soát của quan lại. Quan liêu hóa càng cao thì nghĩa là quan lại càng dễ thống trị, tại vì người bản xứ đều nghe theo quan lại vì vậy, quan liêu hóa cũng bằng với mức độ còi cọc của sự phát triển nhân tài ở địa phương, tại vì chính là vì địa phương không có nhân tài, không có người tinh hoa, cho nên chỉ có thể dựa vào quan lại thống trị.
    Hãy xem xét lịch sử Trung quốc, có thể thấy được nó có xu hướng là càng ngày càng trung ương hóa, nghĩa là sự kiểm soát của quan lại ở địa phương càng ngày càng nặng, đồng thời, sự phát triển nhân tài ơ địa phương càng ngày càng còi cọc. Trước nhà Tống, người bản xứ có thể làm quan ở bản xứ, ờ địa phương có nhiều gia tộc lớn và có lịch sử lâu dài. Sau nhà Tống, người bản xứ không thể làm quan ở bản xứ, những gia tộc lớn đều dần dần biến mất rồi. Mức độ quan liêu hóa ở phương Bắc Trung quốc là nặng hơn phương Nam vì phương bắc tiếp cận với kinh thành, tức là tiếp cận với chính phủ trung ương, cho nên triều dình dễ kiểm soát qua địa phương quan lại. Kết quả là ở phương bắc trên cơ sở địa phương không có nhiều người tinh hoa, cái gì đều cũng dựa vào sự cai quản của quan lại.

    Kết quả là, nếu có một ngày nào đó, chính phủ trung ương sụp đổ, không có bổ nhiệm quan lại nữa, hay là quan lại không có uy tín nữa, thi người dân ở địa phương sẽ không biết sẽ phải làm như thế nào, không thể duy trì được trật tự ở địa phương, tại vì họ không có kinh nghiệm tự trị, mỗi người đều không biết phải làm thế nào, mỗi người đều sợ hãi với nhau, nghi ngờ nhau, giống như tình hình trong những bộ phim thảm họa, mỗi người không thể hợp tác với nhau, chỉ biết đấu tranh với nhau, thế giới biến thành một địa ngục là con người ăn con người, rốt cuộc, mỗi người đều bị chết. Đó chính là vì sao ở phương bắc Trung quốccó trải qua nhiều lần tuyệt chủng dân số. Còn ở phương nam, đặc biệt là Quảng Đông và Phúc Kiến thì không có, vì chúng cách xa chính phủ trung ương, mức độ quan liêu hóa rất ít, ở địa phương vẫn còn nhân tài và người tinh hoa của mình. Một khi nếu chính phủ trung ương có sụp đổ, hay xảy ra cuộc thay đổi triều đại, họ cũng không sợ, họ có thể tự trị, tự duy trì uđuợc trật tự.

    Nhìn vào Trung quốc bây giờ, ta có thể xác định họ có xu hướng là cố ý quan liêu hóa địa phương. Tại sao thế?
    Tại vì sự ra mắt của Tập Cận Bình. Người Trung quốc ủng hộ Tập Cận Bình làm tân hoàng đế, chính là vì sự phát triển nhân tài trên cơ sở địa phương Trung quốc rất tệ, còi cọc, họ không có khả năng quản trị lấy mình cho nên mới hy vọng có một chính phủ trung ương mạnh mẽ. Bây giờ cái mà Tập Cận Bình đang làm chính là thỏa mãn ý tưởng như vậy.

    image Đánh tham nhũng là loại trừ người tinh hoa ở địa phương.
    Xây dựng đảng là xây dựng sự kiểm soát của chính phủ trung ương.
    Sau khi Trung quốc khai triển công cuộc cải cách kinh tế, thì xã hội Trung quốc cũng có phát triển, và vì vậy, đã dần dần tạo nên một số người tinh hoa ở địa phương rồi, họ tập trung ở những khu vực phát triển đặc biệt là Quảng Đông và Chiết Giang. Chính là vì có những người tinh hoa xuất hiện ở địa phương, làm cán bộ địa phương khó chấp hành chính sách trung ương, làm yếu khả năng kiểm soát của chính phủ. Khi đối mặt với tình hình này, Trung quốc không biết phải dùng cách của quân chủ tức là huấn luyện người dân tự trị, mà là vì ảnh hưởng của truyền thống, vẫn muốn dùng thủ đoạn đế quốc để giải quyết, tức là lấn át sự phát triển nhân tài của địa phương, tăng thêm sức kiểm soát của quan lại.

    Ta thấy, sau khi Tập Cận Bình làm chủ tịch nước, những vận động đánh tham nhũng, thực ra, mục đích chính là vì muốn loại trừ những người tinh hoa vừa mới phát lên ở địa phương, cho nên trong tình cảnh này của Trung quốc là "đánh tham nhũng" và "xây dựng đảng" là hai mặt của một thể đồng nhất.

    Đánh tham nhũng là loại trừ người tinh hoa ở địa phương, xây dựng đảng là xây dựng sự kiểm soát của chính quyền/chính phủ/trung ương. Khi xã hội mới sản xuất một nhóm người tinh hoa, thì những người tinh hoa chắc chắn sẽ có đấu tranh với nhau, và khiến một số sự rối loạn xảy ra, phải trải qua một quá trình huấn luyện tự trị mới có thể ổn định lại, nhưng người TQ không chịu đựng được những rối loạn này, luôn luôn hy vọng dựa vào một chính phủ trung ương mạnh mẽ để duy trì trật tự. Sau đó, chính phủ thành công loại trừ những người tinh hoa ở địa phương rồi, hoàn toàn kiểm soát địa phương rồi. khi có năng lực gây chuyện rồi thì người Trung quốc cũng rất ủng hộ, vì họ có ước mơ đế quốc, nhưng họ không ý thức là họ sẽ trở thành đồ cúng cho ước mơ này. Bây giờ Trung Quốc vẫn tiếp tục chính sách zero-covid, để họ càng ngày càng có năng lực kiểm soát được địa phương, cũng là tăng thêm năng lực kiểm soát của chính phủ trung ương.

    Trong tương lai, nếu chính phủ muốn động viên toàn xã hội đi chiến tranh, thì không sợ thiếu tài nguyên, hay là địa phương có sự rối loạn xảy ra. Hãy tưởng tượng một chút, nếu trong tương lai Trung quốc không thể thu phục Đài Loan, vì đã xài nhiều tài nguyên trong chính sách đối ngoại, làm quốc gia cạn tiền, có rủi ro sụp đổ, và cán bộ không thể kiểm soát được địa phương rồi, tình hình Trung quốc sẽ như thế nào?

    Không dám và không thể tưởng tượng ra, phải không?

    Hiện tượng Atavism của Trung Quốc
    Social Atavism of China
    https://youtu.be/BRCzeYwW7sY?si=vReMVktrwaUZ2nUG





 

-----------------------------------

 




Population Structure Among Han Chinese Is the Same as Among Native Britons

Han Chinese living in different provinces of China are about as closely related to one another as native Britons living in different areas of Britain

Writter: Noah Carl
Jul 16, 2017

I noted in a previous post that that there appears to be very little genetic structure (differentiation) within the native British population. A new study by Chiang et al. (2017) documents that there is also very little population structure within the native Han Chinese population.

Chiang et al.’s Figure S4 shows pairwise Fst values (roughly the proportion of variance between groups) for 19 Chinese provinces (multiplied by 10,000 for clarity):

Language Wars: What Does the Ascent of Mandarin Mean for Cantonese?


Values range from Fst ≈ 0 to Fst = 0.0029, with an average that looks to be about Fst ≈ 0.0008. These are highly similar to the values documented by Leslie et al. (2015) for areas of Britain, which ranged from Fst ≈ 0 to Fst = 0.003, with an average of Fst =0.0007.

It follows that Han Chinese living in different provinces of China are about as closely related to one another as native Britons living in different areas of Britain.

 

Population Structure Among Han Chinese Is the Same as Among Native Britons
Source:
https://noahcarl.medium.com/population-structure-among-han-chinese-is-about-the-same-as-among-native-britons-b0b0896dbce7

 

=========================

 

►► Văn hóa Hồng Kông 100% sẽ bị biến mất
Will Hong Kong culture 100% disappear?

►► Tiếng Quảng Đông sẽ thành ngôn ngữ chết?
Is Cantonese a dying language?
https://caybut2.blogspot.com/2023/02/van-hoa-hong-kong-100-se-bi-bien-mat.html

=======================================

Hundred Schools of Thought

Hundred Schools of Thought / Bách Gia Chư Tử


Birthplaces of notable Chinese philosophers from Hundred Schools of Thought in the Zhou dynasty.

The Hundred Schools of Thought (Chinese: 諸子百家; pinyin: zhūzǐ bǎijiā) were philosophies and schools that flourished from the 6th century BC to 221 BC during the Spring and Autumn period and the Warring States period of ancient China.[1]

An era of substantial discrimination in China,[2] it was fraught with chaos and bloody battles, but it was also known as the Golden Age of Chinese philosophy because a broad range of thoughts and ideas were developed and discussed freely. This phenomenon has been called the Contention of a Hundred Schools of Thought (百家爭鳴/百家争鸣; bǎijiā zhēngmíng; pai-chia cheng-ming; "hundred schools contend"). The thoughts and ideas discussed and refined during this period have profoundly influenced lifestyles and social consciousness up to the present day in East Asian countries and the East Asian diaspora around the world. The intellectual society of this era was characterized by itinerant scholars, who were often employed by various state rulers as advisers on the methods of government, war, and diplomacy.

This period ended with the rise of the imperial Qin dynasty and the subsequent purge of dissent.


Schools listed in the Shiji

A traditional source for this period is the Shiji, or Records of the Grand Historian by Sima Qian. The autobiographical section of the Shiji, the "Taishigong Zixu" (太史公自序), refers to the schools of thought described below.

Confucianism

Confucianism (儒家; Rújiā; Ju-chia; "School of scholars") is the body of thought that arguably had the most enduring effects on Chinese life. Its written legacy lies in the Confucian Classics, which later became the foundation of traditional society. Confucius (551–479 BC), or Kongzi ("Master Kong"), looked back to the early days of the Zhou dynasty for an ideal socio-political order. He believed that the only effective system of government necessitated prescribed relationships for each individual: "Let the ruler be a ruler and the subject a subject". Furthermore, he contended that a king must be virtuous in order to rule the state properly. To Confucius, the functions of government and social stratification were facts of life to be sustained by ethical values; thus his ideal human was the junzi, which is translated as "gentleman" or "superior person".

Mencius (371–289 BC), or Mengzi, formulated his teachings directly in response to Confucius.

The effect of the combined work of Confucius, the codifier and interpreter of a system of relationships based on ethical behavior, and Mencius, the synthesizer and developer of applied Confucianist thought, was to provide traditional Chinese society with a comprehensive framework by which to order virtually every aspect of life.

There were many accretions to the body of Confucian thought, both immediately and over the millennia, from within and without the Confucian school. Interpretations adapted to contemporary society allowed for flexibility within Confucianism, while the fundamental system of modeled behavior from ancient texts formed its philosophical core.

Diametrically opposed to Mencius, in regards to human nature (性), was the interpretation of Xunzi (c. 300–237 BC), another Confucian follower. Xunzi preached that man is not innately good; he asserted that goodness is attainable only through training one's desires and conduct.


Legalism

The School of Law or Legalism (法家; Fǎjiā; Fa-chia; "School of law") doctrine was formulated by Li Kui, Shang Yang (d. 338 BC), Han Fei (d. 233 BC), and Li Si (d. 208 BC), who maintained that human nature was incorrigibly selfish; accordingly, the only way to preserve the social order was to impose discipline from above, and to see to a strict enforcement of laws. The Legalists exalted the state above all, seeking its prosperity and martial prowess over the welfare of the common people.

Legalism greatly influenced the philosophical basis for the imperial form of government. During the Han dynasty, the most practical elements of Confucianism and Legalism were taken to form a sort of synthesis, marking the creation of a new form of government that would remain largely intact until the late 19th century, with continuing influence into the present.

Taoism

Philosophical Taoism or Daoism (道家; Dàojiā; Tao-chia; "School of the Way") developed into the second most significant stream of Chinese thought. Its formulation is often attributed to the legendary sage Laozi ("Old Master"), who is said to predate Confucius, and Zhuangzi (369–286 BC). The focus of Taoism is on the individual within the natural realm rather than the individual within society; accordingly, the goal of life for each individual is seeking to adjust oneself and adapting to the rhythm of nature (and the Fundamental) world, to follow the Way (tao) of the universe, and to live in harmony. In many ways the opposite of rigid Confucian morality, Taoism was for many of its adherents a complement to their ordered daily lives. A scholar serving as an official would usually follow Confucian teachings, but at leisure or in retirement might seek harmony with nature as a Taoist recluse. Politically, Taoism advocates for rule through inaction, and avoiding excessive interference.

Mohism

Mohism or Moism (墨家; Mòjiā; Mo-chia; "School of Mo") was developed by followers of Mozi (also referred to as Mo Di; 470–c.391 BC). Though the school did not survive through the Qin dynasty, Mohism was seen as a major rival of Confucianism in the period of the Hundred Schools of Thought. Its philosophy rested on the idea of impartial care (Chinese: 兼愛; pinyin: Jian Ai; lit. 'inclusive love/care'): Mozi believed that "everyone is equal before heaven", and that people should seek to imitate heaven by engaging in the practice of collective love. This is often translated and popularized as "universal love", which is misleading as Mozi believed that the essential problem of human ethics was an excess of partiality in compassion, not a deficit in compassion as such. His aim was to re-evaluate behavior, not emotions or attitudes.[3] His epistemology can be regarded as primitive materialist empiricism; he believed that human cognition ought to be based on one's perceptions – one's sensory experiences, such as sight and hearing – instead of imagination or internal logic, elements founded on the human capacity for abstraction.

Mozi advocated frugality, condemning the Confucian emphasis on ritual and music, which he denounced as extravagant. He regarded offensive warfare as wasteful and advocated pacifism or at the most, defensive fortification. The achievement of social goals, according to Mozi, necessitated the unity of thought and action. His political philosophy bears a resemblance to divine-rule monarchy: the population ought always to obey its leaders, as its leaders ought always to follow the will of heaven. Mohism might be argued to have elements of meritocracy: Mozi contended that rulers should appoint officials by virtue of their ability instead of their family connections. Although popular faith in Mohism had declined by the end of the Qin Dynasty, its views are said to be strongly echoed in Legalist thought.

School of Yin-yang

The School of Naturalists or Yin-yang (陰陽家/阴阳家; Yīnyángjiā; Yin-yang-chia; "School of Yin-Yang") was a philosophy that synthesized the concepts of yin-yang and the Five Elements; Zou Yan is considered the founder of this school.[4] His theory attempted to explain the universe in terms of basic forces in nature: the complementary agents of yin (dark, cold, female, negative) and yang (light, hot, male, positive) and the Five Elements or Five Phases (water, fire, wood, metal, and earth). In its early days, this theory was most strongly associated with the states of Yan and Qi. In later periods, these epistemological theories came to hold significance in both philosophy and popular belief. This school was absorbed into Taoism's alchemic and magical dimensions as well as into the Chinese medical framework. The earliest surviving recordings of this are in the Ma Wang Dui texts and Huangdi Neijing.

School of Names

The School of Names or Logicians (名家; Míngjiā; Ming-chia; "School of names") grew out of Mohism, with a philosophy that focused on definition and logic. It is said to have parallels with that of the Ancient Greek sophists or dialecticians. The most notable Logician was Gongsun Longzi.

Schools listed in the Hanshu

In addition to the above six major philosophical schools within the Hundred Schools of Thought, the "Yiwenzhi" of the Book of Han adds four more into the Ten Schools (十家; Shijia).

School of Diplomacy

The School of Diplomacy or School of Vertical and Horizontal [Alliances] (纵横家; 縱橫家; Zonghengjia) specialized in diplomatic politics; Zhang Yi and Su Qin were representative thinkers. This school focused on practical matters instead of any moral principle, so it stressed political and diplomatic tactics, and debate and lobbying skill. Scholars from this school were good orators, debaters and tacticians.

Agriculturalism

Agriculturalism (农家; 農家; Nongjia) was an early agrarian social and political philosophy that advocated peasant utopian communalism and egalitarianism.[5] The philosophy is founded on the notion that human society originates with the development of agriculture, and societies are based upon "people's natural propensity to farm."[6]

The Agriculturalists believed that the ideal government, modeled after the semi-mythical governance of Shennong, is led by a benevolent king, one who works alongside the people in tilling the fields. The Agriculturalist king is not paid by the government through its treasuries; his livelihood is derived from the profits he earns working in the fields, not his leadership.[7]

Unlike the Confucians, the Agriculturalists did not believe in the division of labour, arguing instead that the economic policies of a country need to be based upon an egalitarian self sufficiency. The Agriculturalists supported the fixing of prices, in which all similar goods, regardless of differences in quality and demand, are set at exactly the same, unchanging price.[7]

For example, Mencius once criticized its chief proponent Xu Xing for advocating that rulers should work in the fields with their subjects. One of Xu's students is quoted as having criticized the duke of Teng in a conversation with Mencius by saying:

"A worthy ruler feeds himself by ploughing side by side with the people, and rules while cooking his own meals. Now Teng on the contrary possesses granaries and treasuries, so the ruler is supporting himself by oppressing the people."

Syncretism

Syncretism, or the School of Miscellany (杂家; 雜家; Zajia) integrated teachings from different schools; for instance, Lü Buwei found scholars from different schools to write a book called Lüshi Chunqiu cooperatively. This school tried to integrate the merits of various schools and avoid their perceived flaws. The (c. 330 BC) Shizi is the earliest textual example of the Syncretic School.

School of "Minor-talks"

The School of "Minor-talks" (小说家; 小說家; Xiaoshuojia) was not a unique school of thought. Indeed, all the thoughts which were discussed by and originated from non-famous people on the street were included in this school. At that time, there were some government officials responsible for collecting ideas from non-famous people on the street and report to their seniors. Such thoughts formed the origin of this school.

Unlisted schools[edit]

These schools were not listed in the Hanshu but did have substantial influence.

School of the Military

Another group is the School of the Military (兵家; Bingjia) that often studied and discussed about what westerners called the philosophy of war. Some of them studied warfare and strategy, others focused on kinds and skills of weapons. Sun Tzu and Sun Bin were influential leaders. Some of their famous works are Sun Tzu's The Art of War and Sun Bin's Art of War. Their theories influenced later China and even East Asia more broadly. These classical texts have received great interest among contemporary interpreters, some of whom have applied it to military strategy, the martial arts, and even modern business.

Yangism[edit]

Yangism was a form of ethical egoism founded by Yang Zhu. It was once widespread but fell to obscurity before the Han dynasty. Due to its stress on individualism, it influenced later generations of Taoists.

      School of the Medical Skills

School of the Medical Skills[]

School of the Medical Skills (方技家; Fangjijia) is a school which studied medicine and health. Bian Que and Qibo were well-known scholars. Two of the earliest and existing Chinese medical works are Huangdi Neijing and Shanghan Lun.

History and origins[]

The "Yiwenzhi" of the Hanshu claims that the officials working for the government during the early Zhou Dynasty lost their position when the authority of the Zhou rulers began to break down in the Eastern Zhou period. In this way, the officials spread all over the country and started to teach their own field of knowledge as private teachers. In this way the schools of philosophy were born. In particular, the School of Scholars (i.e. the Confucian School) was born from the officials of the Ministry of Education; the Taoists from the historians; the Yin-yang School from the astronomers; the Legalist School from the Ministry of Justice; the School of Names from the Ministry of Rituals; the Mohist School from the Guardians of the Temple; the School of Diplomacy from the Ministry of Embassies; the School of Miscellany from the government counselors; the School of Agriculture from the Ministry of the Soil and Wheat; the School of Minor Talks from the minor officials. Although the details are unclear, the burning of books and burying of scholars during the Qin was the end of the period of open discussion.

It should be stressed that only the Ru, or Confucians and the Mohists were actual organized schools of teachers and disciples during this period. All the other schools were invented later to describe groups of texts that expressed similar ideas. There was never an organized group of people describing themselves as "Legalists," for example, and the term "Daoist" was only coined in the Eastern Han after having succeeded the Western Han's Huang-Lao movement.

https://en.wikipedia.org/wiki/Hundred_Schools_of_Thought



---------------------

No comments:

Post a Comment