Hòn Vọng Phu 1 2 3
Nhạc: Lê Thương
Lệnh vua hành quân trống kêu dồn,
Quan với quân lên đường,
Đoàn ngựa xe cuối cùng,
Vừa đi theo lối sông.
Phía cách quan sa trường,
quan với quân lên đường,
hàng cờ theo trống dồn,
ngoài sườn non cuối thôn,
phất phơ ngậm ngùi bay.
Qua Thiên San kìa ai tiễn rượu vừa tàn,
Vui ca xang rồi đi tiến binh ngoài ngàn.
Người đi ngoài vạn lý quan sơn,
Người đứng chờ trong bóng cô đơn.
Bên Man Khê còn tung gió bụi mịt mùng,
Bên Tiêu Tương còn thương tiếc nơi ngàn trùng.
Người không rời khỏi kiếp gian nan,
Người biến thành tượng đá ôm con.
Ngựa phi ngoài xa hí vang trời,
Chiêng trống khua trăm hồi,
Ngần ngại trên núi đồi,
Rồi vọng ra khắp nơi,
Phía cách quan xa vời,
chiêng trống khua trăm hồi,
ngần ngại trên núi đồi,
rồi dậy vang khắp nơi,
thắm bao niềm chia phôi!
Vui ra đi rồi không ước hẹn ngày về,
Ai quên ghi vào gan đã bao nguyện thề.
Nhìn chân trời xanh biếc bao la,
Người mong chờ vẫn nhớ nơi xa.
Bao nhiêu năm bồng con đứng đợi chồng về,
Bao nhiêu phen thời gian xóa phai lời thề,
Người tung hoành bên núi xa xăm,
Người mong chồng còn đứng muôn năm.
Đời xưa đời xửa vua gì,
Có người đứng ngóng chồng về đầu non,
Thế rồi mong mỏi mong mòn,
Thế rồi hóa đá ôm con đứng chờ.
Thế rồi vì chút duyên mơ,
Có người đem đặt thành thơ... để truyền... ơ hờ...
Người vọng phu trong lúc gió mưa,
Bế con đã hoài công để đứng chờ,
Người chồng đi đã bao năm chưa thấy về,
Đá mòn nhưng hồn chưa mòn giấc mơ...
Có đám cây trên đồi,
Sống trong trong mơ hồ,
Ngày nào tròn trăng,
Lại nhớ đến tích xưa...
Khi tướng quân qua đồi,
kéo quân, quân theo cờ,
Đoàn cỏ cây hãy còn trẻ thơ,
Cho đến bây giờ,
Đã thành đoàn cổ thụ già.
Mà chờ người đi mất từ ngàn xưa,
Nàng đứng ôm con,
xem chàng về hay chưa? Về hay chưa?
Có ai xuôi vạn lý,
Nhắn đôi câu giúp nàng,
Lấy cây hương thật quý,
Thắp lên thương tiếc chàng.
Thôi! Đứng đợi làm chi?
Thời gian có hứa mấy khi,
Sẽ đem đến trả đúng kỳ?
Những người mang mệnh biệt ly.
Trời chuyển mưa trong tiết tháng ba,
Suốt năm nước nguồn tuôn đổ xuống "Bà",
Hình hài người bế con nước chảy chan hòa,
Thấm vào đến tận tâm hồn đứa con,
Nên núi non thương tình,
Kéo nhau đi thăm nàng,
Nằm thành Trường Sơn,
Vạn lý xuyên nước Nam.
Dâng lá hoa suối nguồn,
Với muôn chim vô vàn,
Bầy cảnh Nam Bắc đầy cỏ hoa,
Như cố khuyên nàng trở về,
Chớ đừng để xuân tàn,
Nhiều đồi rủ nhau kéo thành đảo xa,
Ra tới tận khơi ngàn...
Xem chàng về hay chưa, về hay chưa?
Chín con long thật lớn,
Muốn đem tin tới nàng,
Núi ngăn không được xuống,
Chúng kêu ca dưới ngàn.
Ta cố đợi nghìn năm,
Rồi nghìn năm nữa khác sẽ qua,
Đến khi núi lở sông mòn,
Mới mong tới Hòn Vọng Phu.
Một nghìn năm vừa mới thoáng qua,
Núi non nao lòng đau lòng nức nở khóc Bà.
Một loài chim xứ xa bỗng nhiên vô tình,
Bảo rằng: Đến lượt sơn hà chiến chinh!
Non sông xuyến xao tấc lòng...
Tiến quân nghe ban truyền.
Người đời rủ nhau mài kiếm đi viễn chinh,
Dân gian thoát qua mấy lần ách tham ô quan quyền.
Vì hồn thanh kiếm vẫn còn linh,
Nên khiến sắt son bẽ bàng mắc nợ còn chưa đền.
Nhiều người tìm thanh kiếm thần thuở xưa,
Đi xuống Phương Nam,
xem chàng về hay chưa? Về hay chưa?
Có con chim nhỏ bé,
Dám ca câu sấm thề:
- Cuối thu năm Mậu Tý,
Tướng quân đem kiếm về.
Đời, mong đợi thằng con,
Ngày nào nó xuống núi non,
Xuất chinh với cả mối thù,
Nối lại giống nòi chinh phu,
Nối lại giống nòi chinh phu...
Nơi phía Nam giữa núi mờ,
Ai bế con mãi đứng chờ.
Như nuớc non xưa đến giờ?
Đường chiều mịt mù cát bay tỏa buớc ngựa phi.
Đường trường nếp tàn y,
Hùng cường vẫn còn bay trong gió,
Bóng từ xa sắp dần qua,
Bóng chàng chập chùng vượt núi non cũ,
Với hành lương độ đường.
Chiếc hùng gươm danh tướng!
Dưới tà uy đếm nhịp đi... vó ngựa phi.
Dấn bước tang bồng giữa nơi núi rừng.
Bên nợ tình thâm, bên nợ giang san,
Bên đồi ai oán, bên rừng đa đoan,
Đón đưa bóng chàng.
Đường về nước chập chùng xa,
Nhiều đồi núi cheo leo,
Cây với rừng rườm rà.
Đường Vạn Xuyên, đường Cổ Lũy,
Duyên núi sông vẫn như thắm hòa.
Đò Vạn Lý, Đò Ải Quan,
Đò rừng lá, nước trong.
Bao cá lội từng đàn.
Thành Cổ Loa, Đền Vạn Kiếp,
Bao tháng năm dấu chưa xóa nhòa.
Tiếng núi non lưu luyến tấc lòng bao nghìn năm,
Tiếng gió cồn như tiếng trống dồn buổi khuya vắng.
Từ bóng cây ngôi mộ bên đường,
Từ mái tranh bên đình trong làng,
Nguồn sử xanh âm thầm vẫn sống.
Bao mối thương vang động trong lòng,
Đồi lan, đồi quế rắc kho hương nồng,
Rừng sao đua đòi rừng trắc,
Lo che ánh lửa vầng dương tiếp đưa bóng chàng.
Đường cao đường thấp khắt khe chân chàng,
Nhìn qua con đường mòn cũ,
Quanh co mấy buổi tà dương mới mong tới làng.
Nhớ cố hương xao xuyến tấc lòng mau dồn chân,
Vết bước đi trên phím đá mòn còn in dấu.
Từ bóng cây ngôi mộ bên đường,
Từ mái tranh bên đỉnh trong làng,
Nguồn sử xanh âm thầm vẫn sống,
Bao mối thương vang dậy trong lòng.
Bao tích xưa,
Hoen giữa đời.
Nhưng ước mong,
Xuyên kiếp người.
Đường rừng gập ghềnh,
Dấu binh lửa chiếu hào quang,
Đục ngàu thúc người trong lời gào.
Dẫn đoàn quân trăm chiến mấy ngàn binh,
Tới ngoài biên thoát vòng ngục tù,
Gọi nước non cũ tiến về Nam.
Miệt mài vẫn từ xưa hăng hái,
Súng lòng vang dưới cờ bay lấp trời mây,
Núi đá kinh hoàng nhắc câu sấm thề:
- Hỡi người chinh phu, anh hùng non sông,
Trao người con quý cho người trông nom!
Thiếp xin lỗi thề.
Chàng rảo bước ngoài sườn non,
Tìm người đứng cô đơn,
Đang ngóng đợi chồng về.
Vượt Hoành Sơn vòng thành lũy,
Mong tới nơi cô thôn bước về.
Từ dải đất miền đồng hoang,
Lời hẹn ước tương lai,
Đang chúc mừng chàng về.
Chờ nhìn con, chờ người đón,
Bao nét xưa ước mong sẽ còn.
Núi đá thu reo ước mơ bao nghìn xưa,
Thấy đứa con xanh ngắt,
Nét hùng còn trong đó.
Cầm chiếc gươm chinh phụ di truyền,
Chàng bế con trao lại gươm bền,
Rồi chỉ vào sơn hà biến cố,
Trao nó đi gây lại cơ đồ.
Thời gian đã thắm biết bao suy tàn,
Người xưa đâu còn hình đá,
Bơ vơ đứng đợi chồng đi đã không hứa về.
Lòng son lụn chí trước cơn mưa về,
Đã xuôi tan tành đời đá,
Nên mưa gió đổ quạnh hiu xuống ai mới về.
Chiếc báu gươm chinh khách,
Biết trao cho thằng con,
Chí khí cao đã nối mãi còn tài non nước.
Chàng đã ghi trong sử xanh đời,
Một mối duyên trung vạn kiếp người,
Từ nghìn sau biến đổi với đá,
Dân chúng đem ca tụng duyên Bà.
Người vọng phu!
Người vọng phu...
Cho đến ngàn đời!
Cho đến ngàn đời...
Người người vẫn nhớ,
Nhớ Hòn Vọng Phu....
|
|
|
|
No comments:
Post a Comment