Tuesday, August 18, 2015

Điểm Đứng

 

"Điểm đứng" của Việt cộng"

Điểm Đứng Nào cho người quốc gia Nơi Viễn Phương?

Năm Kỷ Sửu, 2009, mùa xuân thứ ba mươi bốn lại trở về. Năm tháng qua mau, những người Việt tỵ nạn chúng ta nhìn lại những gì đã xảy ra cho đời mình; để đến nỗi phải gạt nước mắt rời bỏ quê hương yêu dấu để tỵ nạn, lưu lạc xứ người! Dĩ nhiên mỗi người đều mang trong mình những vết thương; những vết thương có thể đã lành ngoài da, có thể còn để lại vết sẹo... Nhưng vết sẹo trong tâm hồn, vết thương đau đớn ngày đó vẫn còn rỉ máu!


photo

Mùa xuân lại về, hôm trước đây, tôi đi dự một buổi ra mắt sách của một thân hữu ở Little Saigon. Tình cờ gặp lại người bạn cùng trại tù với tôi từ Nam ra đến miền Bắc. Trong lúc vui chuyện cũ, anh ta nhắc đến một cái Tết đầu tiên trong "trại tập trung Long Giao". Lúc đó chúng tôi đã ở trong trại tù gần bảy tháng (kể từ tháng 5-1975). Trong đợt "học tập" chính sách và đường lối của "cách mạng" thì cũng trùng vào dịp Tết. Anh bạn cười hỏi tôi có nhớ "bài học" đầu tiên và những ngày xuân năm đó không, tôi trả lời đã quên hết rồi! Anh trách tôi là người hời hợt và mau quên, rồi nhắc lại bài học kéo dài một tuần lễ trùng với Tết là bài "Điểm Đứng"! Rồi anh ta vừa nhả khói thuốc vừa nheo mắt, nhắc lại cảm tưởng của anh lúc cùng nhau ngồi thảo luận mấy ngày, liền kèm với mấy câu chửi thề.



"Điểm Đứng"! trong nội dung bài giảng, người ta nói quanh co về quan điểm thế nào là điểm đứng. Chủ yếu "Cán Bộ Giáo Dục" muốn "đối tượng" phải ý thức là mình đang đứng ở đâu để đánh giá tội lỗi của mình trong suốt quá trình phục vụ cho bọn "Mỹ-Ngụy và giai cấp bóc lột".

Chỉ có một điểm đứng duy nhất là phải ở trong hàng ngũ công nhân và nông dân, đó là giai cấp vô sản để nhìn và đánh giá giai cấp tư bản bóc lột (?). Điểm đứng, mà "cán bộ giáo dục" cộng sản đưa ra, xác quyết, bắt buộc người "cải tạo" phải xác định vị trí đúng của mình "trong lòng dân tộc". Có nghĩa là phải đứng hẳn vào điểm đứng với giai cấp vô sản (?) để đánh giá sự tàn bạo, vô nhân đạo, dã man, người bóc lột người của chủ nghĩa tư bản bóc lột, từ đó mới thấy được tội lỗi của mình. Trong giai đoạn lịch sử đấu tranh cách mạng, đấu tranh giai cấp, lật đổ chủ nghĩa Tư Bản, để thành lập chủ nghĩa Cộng Sản trên toàn thế giới, chỉ có lý luận Mác-Lê là toàn hảo (!).

Sau một ngày "lên lớp", người ta chia "Ngụy" ra từng nhóm nhỏ để "đào sâu và thảo luận". Mỗi nhóm có thể là 10 hay 12, có một Bộ Đội Quản Giáo ngồi chủ tọa. Suốt một tuần lễ, chỉ có đề tài đã học được đem ra mổ xẻ và nghe ý kiến phát biểu của từng cá nhân. Sau khi bày tỏ nhận thức của mình về cái "điểm đứng" được xác định, mỗi cá nhân liên hệ tội lỗi của mình trong thời gian "theo địch, theo đế quốc Mỹ". Từ đó thấy được mình là tội đồ của dân tộc, chống lại "cách mạng", chống lại nhân dân. Mà chống lại "nhân dân" có nghĩa là chống lại Đảng Cộng Sản Việt Nam (?).

- Thế nào là đứng vào hàng ngũ "nhân dân"?

- Thế nào là phải xác định vị trí đứng của mình trong lòng dân tộc?

- Thế nào là từ vị trí ấy nhìn kẻ thù tư bản và Đế Quốc Mỹ cũng như bọn phản động "Ngụy Quân Ngụy Quyền Sài Gòn"?

Để từ đó thấy được tội của mình lớn như thế nào với Cách Mạng.

Đây là một quan niệm về từ ngữ "điểm đứng", nó giống như ta đứng từ bờ biển nhìn mặt trời bình minh. Điểm ta đứng, không gian ta nhìn tạo một góc, mà trong khoảng không gian đó mắt ta có thể nhìn thấy. "Cách mạng" dạy rằng: Hãy đứng hẳn vào góc nhìn từ giai cấp vô sản để đánh giá đối tượng là chủ nghĩa Tư Bản, từ đó ta mới có thể thấy được chủ nghĩa Tư Bản xấu xa (?).

Đảng Cộng Sản thoát thai từ giai cấp vô sản Việt Nam, do nhân dân "Việt Nam tin yêu trao phó". Chống lại Đảng chính là chống lại nhân dân! Rồi cứ lặp đi lặp lại một cách cố ý, giống như nhồi sọ theo thuyết Ba-Lốp về con chó tiết dịch vị với cái chuông.

Trong suốt một tuần lễ "thảo luận", tất cả những thành viên "học tập" đều răm rắp chèo xuôi mát mái, đều "hồ hởi phấn khởi" đứng trong lòng dân tộc để phê phán chủ nghĩa Đế Quốc, suy ra chế độ "Ngụy" miền Nam, từ đó xác định được những tội lỗi to lớn cần phải gội rửa cho sạch mới mong trở nên con người tốt trong Xã Hội Chủ Nghĩa. Tuy nhiên, trong quá trình thảo luận, vì mỗi người bắt buộc phải nói về bài học và nói về mình, nên cũng đã, hầu hết "được" cán bộ chủ tọa ghi vào sổ đen. Chẳng hạn như tôi, khi phát biểu, tôi nói, khi ta đứng trước một căn nhà, ta thấy căn nhà ấy khác với dáng hình của nó khi ta ở phía bên hông hay phía sau nhà. Còn nếu ta vào phía bên trong thì hình dáng căn nhà không còn nữa, nó sẽ cho ta một không gian khác và cảm tưởng khác. Như thế, muốn cho trung thực, ta không thể chỉ đơn giản đứng một góc nhìn. Vì như vậy là phiếm diện, là không trung thực. Ngay lúc tôi phát biểu xong thì Quản Giáo liền sửa sai và bắt tôi phải xác định lại tư tưởng. Nhưng tối đến thì một nhóm bốn ông quản giáo không biết từ đâu đến gọi tôi lên "làm việc" (tra vấn) suốt 5 giờ liền để đả thông cái đầu "ngu dốt" của tôi về góc nhìn, về điểm đứng mà tôi đã không theo ý bài học. Từ đó tôi là đối tượng cần theo dõi... Tôi phải làm một bản kiểm điểm và phải nghiêm khắc tự phê bình chính mình để có thể "theo kịp" lớp học và chóng được "đoàn tụ" với gia đình.

Ngày nay, hầu hết những bài viết hay lời nói của những người trong nước đề cập đến người Việt tỵ nạn hải ngoại; họ thường quen cung cách "điểm đứng". Cho nên họ thường lộn tổ quốc, nhân dân, dân tộc với đảng cộng sản. Họ thường nói người Việt hải ngoại tại sao lại quên tổ quốc, chống lại dân tộc, chống lại người dân? Trong những lời khuyên họ thường đề cập: Sao có thể quay lưng với đất nước, sao không về với dân tộc... Chính người Việt cộng họ đứng vào một chỗ mà đảng đã nhồi sọ mấy chục năm trời, cho nên họ đã lẫn lộn Tổ Quốc, Dân Tộc Việt Nam đồng nghĩa với Đảng Cộng Sản và yêu tổ quốc thì đồng nghĩa với phải yêu Chủ Nghĩa Xã Hội.


Chính vì thế mà xã hội Việt Nam ngày nay đã bị băng hoại, bị đắm chìm vào cơn mê ngủ không thể nào vực dậy được về tư tưởng và lý tưởng tự do hay ý thức dân chủ một cách dễ dàng được.
Con nít mới đến trường, học a b c thì đã bị nhồi sọ theo kiểu cộng sản, nó cũng giống như các trường Hồi Giáo dạy con nít, nhồi sọ theo ý tưởng một chiều; để khi mới lớn lên là làm cảm tử, ôm bom cảm tử vì đạo như ta đã thấy.

Nếu có ai đó muốn làm một thống kê hay tìm hiểu dân tình về ý thức tự do, dân chủ: đi từ Nam ra Bắc của Việt Nam; họ sẽ lấy làm đau đớn mà có thể khóc để tâm sự rằng: Nếu chế độ cộng sản mà sụp đổ ngay ngày hôm nay thì phải mất khoảng 30 năm giáo dục những ba, bốn thế hệ, chưa chắc đã rửa sạch, quét hết được những thối tha đen tối, mà chủ nghĩa cộng sản đã rãi lên quê hương Việt Nam trong những năm họ cầm quyền; mà chỉ nói về mặt tư tưởng thôi đấy!

Cái "điểm đứng" tai hại do người cộng sản cấy vào đầu người dân Việt Nam đã làm cho mọi thứ đều đảo lộn: Văn hóa, đời sống, kinh tế, tư tưởng, tình yêu....

Nếu cứ áp dụng cái "điểm đứng" của cộng sản thì mọi sự trên đời như một con đường cho con ngựa có hai miếng che mắt, lộc cộc gõ đều, để chở trên xe nó kéo phía sau một tập đoàn tội phạm - nhân danh tổ quốc, nhân danh quê hương dân tộc - để biến cả một dân tộc đó thành nô lệ tự nguyện!


Riêng chúng ta, những người đã từng sống qua nhiều giai đoạn thăng trầm của đất nước, chứng kiến biết bao nỗi khổ đau của dân tộc, trong đó ta cũng là nạn nhân.
Mùa xuân Kỷ Sửu lại về, có khi nào ta đang ở vị thế một "điểm đứng" thiên lệch nào, mà cái nhìn từ ta không còn là ta nữa?

Chúc nhau và mừng xuân mới, nhìn về quê hương sau ba mươi bốn năm lưu lạc bằng một "góc nhìn" nào để ta còn là ta, chứ không phải ra người hai mặt.

Lê Tâm Anh

Điểm Đứng Nào Nơi Viễn Phương?

 

No comments:

Post a Comment