Trump Takes Elon Musk’s Son ‘X’ on Marine One – Internet Erupts!
Did Elon's son just tell Trump to shush?
https://www.youtube.com/embed/037knQ4rZ8I
Yes! This little X said to President Trump: "You're not president" (he meant his father Elon Musk is the president, little X is the son of president) and this little X to Trump -
Shush!
Isn't this little X is devil?
But sooner, this little X so happy, so thrill walk on 'Marine One' with president Trump. Happy ending!
TÁN GẪU SÁNG THỨ BẢY 29/3/2025
https://youtu.be/0hHq8DJXXxo?si=N4Jjx9zcO3cjrTNv
#1265: Việt Nam Nằm Trong Các Nước Bị Đánh Thuế Cao Nhất | 03.04.25
https://youtu.be/NwUitUrWaBY?si=pL4fLCsZpIQHzWin
Hoan hô Tổng Thống Trump "chơi đẹp" với nước chư hầu Việt cộng. Người Việt hải ngoại nên yêu cầu ông Trump đánh thuế chư hầu Việt cộng cao hơn nữa, 60% hay 70% người Mỹ gốc Việt sẽ mát dạn biết bao! Đặt Việt cộng vào danh sách cấm vận toàn phần thì các nước Đông Nam Á sẽ phát triển yên bình hơn. Cám ơn T. T. Trump muôn vạn!.
TIN TỔNG HỢP 4/4/2025
https://youtu.be/GYjbF5JgRyo?si=snRnsO5K0252-b4x
Tô Lâm chịu hàng hóa Mỹ xuống 0% thuế quan chỉ là phía của Việt Nam
https://www.youtube.com/live/8BWg76V3keg?si=-AsZJvMccpRumrVa
Samsung galaxy s24 ultra vs 150-600 mm lens
iPhone 16 vs Pixel 9 Unboxing and Camera Test! - ASMR
https://youtu.be/bymcGrOM0Ro?si=soxUiHBwVvuJZlAG
CHƯƠNG TRÌNH ĐẶC BIỆT CUỐI TUẦN 5/4/2025
https://youtu.be/nu7h-M75rSI?si=VJXWRhhvehFC1FQd
@QuangTran-nm6jv
14 hours ago
Khi một chiếc xe hơi trị giá 40.000 USD được nhập cảng từ Mỹ vào Việt Nam, thì tổng số thuế phải nộp bao gồm các khoản thuế chính, như sau:
1. Thuế nhập cảng vào Việt Nam:
• Đối với xe có dung tích xi-lanh dưới 2.5L: 70%
• Đối với xe có dung tích xi-lanh từ 2.5L trở lên: 75%
2. Thuế tiêu thụ đặc biệt (TTĐB):
• Dung tích xi-lanh dưới 1.5L: 35%
• Dung tích 1.5L - 2.0L: 40%
• Dung tích 2.0L - 2.5L: 50%
• Dung tích 2.5L - 3.0L: 60%
• Dung tích 3.0L - 4.0L: 90%
• Dung tích 4.0L - 5.0L: 110%
• Dung tích trên 5.0L: 150%
3. Thuế giá trị gia tăng (VAT): 10%
Ví dụ tính thuế cho xe 40.000 USD có dung tích 2.0L
Như vậy, sau khi nộp thuế, giá xe khi về đến Việt Nam sẽ khoảng 112.200 USD (chưa tính phí vận chuyển, đăng kiểm, trước bạ…). Dân Việt Nam gánh thuế hết thôi.
THỜI SỰ CUỐI TUẦN 6/4/2025: Quốc Hội muốn dùng quan thuế để ngăn chân hackers Cộng Sản Trung Quốc
https://youtu.be/QLWgx4zsAVc?si=Wvtbmab1cSZty8Fw
VÔ ĐỀ SÁNG CHỦ NHẬT 6/4/2025
https://www.youtube.com/live/rDuCWI_B4TA?si=_sxcGANWB69vvYnZ
Tô Lâm chịu hạ hàng hóa Mỹ xuống 0%, thuế quan chỉ là phía của Việt Nam
https://www.youtube.com/live/8BWg76V3keg?si=ObyCJJwp3XORzrno
Ông Tô Rừng Viết thư tình cho Trump | kèo dưới thì chịu đi Tô
https://www.youtube.com/live/UyNDoXXWPRo?si=POye7xdrG7smDebp
Tuesday, March 25, 2025
#1253: Chùa Quốc Doanh Việt cộng Muốn Mời Tăng Đoàn Sư Minh Tuệ Qua Ấn Độ | 25.03.25
https://youtu.be/IL4lz896qSE?si=SxhIV6qRs4kDstsg
THÂN THÀNH VŨ & BÁU - 2 TRONG 1??
https://www.youtube.com/live/Zq3-yIICFiE?si=9KUfDPReVmUnCLFP
Giai đoạn 1 - Đoàn Văn Báu, báo đốm đầu tiên cùng Cường cương ẩu hai người bắt cóc xốc nách bắt thầy ra xe. Giai đoạn 2 - Lê Quang Hà là Báơ đốm thứ hai cùng Nguyễn Thành An (An rắc lông ngỗng, An vằn vện) bước ra và lui về. Giai đoạn 3 - THÂN THÀNH VŨ là Báo đốm thứ ba bước ra, chùa lớn ở Ấn Độ mời tăng đoàn thầy Minh Tuệ, Thân Thành Vũ dụ thầy Tuệ và Phước Nghiêm vào bẫy sập của chùa quốc doanh Việt cộng trên đất Án độ do ông Thích Nhật Từ hay Thích Nhặt Tiền / Từ lùn dàn trải.
Mỗi giai đoạn của các kế hoạch nhà nước việt cộng và ma tăng tung ra đều có tiểu đoạn, thí dụ:
Giai đoạn 2 -> Lê Quang Hà là Báo đốm thứ hai cùng với Nguyễn Thành An (An rắc lông ngỗng); thì tiểu đoạn của giai đoạn 2 này là đem các thành phần trong đảng và youtubers gồm tay sai của Báu đốm về nước vì thiên hạ không tin các thành phần đảng viên, đảng cướp, đảng cô hồn và ma tăng. Phải nói, họ đã đuổi khéo thầy ra khỏi Việt Nam cho khỏi ngứa mắt vì thiên hạ bu và ủng hộ thầy quá đông, làm chúng sợ, và sợ nhất là sự thất thu tiền bạc cúng dường ở các chùa to phật lớn, đảng sống được là chùa và sư quốc doanh cùng với con nhang mê tín ham phước báu. Nhưng họ cũng nghĩ tới dùng thầy và hình ảnh thầy để kinh doanh tâm linh, hoặc nơi chốn du lịch để hái ra tiền từ khách thập phương hầu nuôi sống đảng được tồn tại vĩnh viễn.
Thế nên, họ phải dùng đến thành phần trung lập là các thương thương gia, doanh nhân, du lịch... của Phật giáo hay các giáo phái khác tôn giáo trong tổ chức của hệ thống quốc doanh như Hòa Hảo, Cao Đài, Nam tông... bước ra (có Đảng chống lưng, thí dụ: Phước Nghiêm là an ninh mật vụ cho tôn giáo của các giáo phái) để tăng lòng tin nơi thiên hạ để cúng dường, lấy ngoại tệ, rửa tiền cho cái đảng viên của đảng cướp này.
Một báo đốm thứ ba bước ra cho giai đoạn thứ ba đó là THÂN THÀNH VŨ, một doanh nhân, một giáo đốc du lịch (lẽ dĩ nhiên là phía sau có Đảng chống lưng, một duồng thôi).
Giai đoạn thứ ba này là THÂN THÀNH VŨ làm vai chính trong vở tuồng, trong giai đoạn này sẽ có tiểu đoạn làm tăng sức mạnh của bước thứ ba này sẽ là...
73:Đoàn trưởng online TT Vũ đã xuất chiêu? Thầy Minh Tuệ đoàn bộ hành Malaysia|Góc nhìn Nguyễn Hoàng
Xin Visa Úc từ Malaysia
https://www.youtube.com/live/UpE7ZEcRCJE?si=aCIbLxM-JQ5Keh80
---
3:21
Cả tăng đoàn của thầy Thích Minh Tuệ là công dân của nước "Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam", đây là mấu chốt của vấn đề. Cả tăng đoàn, họ không phải là công dân Mỹ, họ không phải là công dân Canada, công dân Úc, nước Anh v. v... Mà công dân của nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam đi ra những nước ngoài rất khó, ngoại trừ đi ra những nước Asian/châu á thôi, là được thị thực miễn phi hay có thể đi các nước Châu Phi, Ấn Độ, Bangledesh và những nước châu Âu cộng sản cũ,hoặc đi tới những nước nghèo như châu Mỹ La tinh thì được. Ngay khi nước Cộng Hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam [công dân của "nước cộng sản"] mà quá cảnh thôi cũng phả xin Visa, có khi nếu không có visa quá cảnh thôi mà họ cũng không cho lên máy bay.
Người ta có nhiều lý do để phân biệt nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa ra như vậy đó, lý do về chính trị có, lý do về sức khỏe cũng có, lý do về lợi tức có nữa, người ta đặt tiêu chuẩn này nọ, chỉ tiêu kia nọ để làm rào cản bằng cái visa. Làm công dân của nước cộng sản, nước Việt cộng hay nước "cộng Hòa xã hội chủ nghĩa, nói nôm na là công dân của "nước cộng sản chuyên chế, độc tài" xin visa khó lắm, dù chỉ là xin để quá cảnh chứ không phải xin tị nạn.
* (Nước Việt Nam Cộng Hòa trước 1975 là nước chính thể cộng hòa, và có tên Việt Nam Cộng Hòa không phải là một nước cộng sản, không bị nhối nhét lý thuyết cộng sản, không sùng bái lãnh tụ một cách cuồng tín, không có "Hồng nhiều hơn chuyên" không có "vật chất quyết định ý thức" và không có “Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” của Karl Marx." một cách không tưởng như vậy.)
73: Đoàn trưởng online Thân Thành Vũ đã xuất chiêu? Thầy Minh Tuệ đoàn bộ hành Malaysia | Góc nhìn Nguyễn Hoàng
https://youtu.be/dfdFXOJGWf8?si=00lMccOCcS8sNPqG
#1255: Thân Thành Vũ là trưởng đoàn? Sư Minh Tuệ Có Rơi Vào Bẫy Sư Quốc Doanh Việt Nam Bên Ấn Độ? | 27.03.25
https://youtu.be/TCiAh4dVuyM?si=WDAuUAnCM62mn2Ov
#1252: Những Diễn Biến Mới - Báu, Hà Và Cô Linh (Em Dâu Sư Minh Tuệ) | 24.03.25
https://youtu.be/bvz6RsjJvSU?si=w16Q54NfBEMXcyx5
Đêm 27-03 Rắn bò vào nơi sư Minh Tuệ. Malaysia
https://youtu.be/pwfX6nP3x3I?si=Aj7nHImNF95iwtTx
Chiều 27/3 Đoàn Thầy Minh Tuệ trú tại nghĩa địa người Hoa mưa tầm tả
https://youtu.be/yXLtGJfjD9w?si=2eNvfN_Sycqpp7ey
RẮN trinh sát Tăng Đoàn - Thử thách Kham Nhẫn.
https://youtu.be/0XZo6prhPo8?si=wVFlMXTh69Z7Rpf9
Tin Mới: Ngày 28-03 Thêm ba [3] Sư Vào Đoàn Buổi Sáng Malaysia 2025
https://www.youtube.com/live/020u86Y-z_g?si=eop4aM0CkMpKF95y
Thắng Dương khai anh báu xúi em. Anh em Dạy dỗ em nhỏ Thắng Dương
https://youtu.be/hg3l9OERlKY?si=6_CkxrWc2x57rtbN
Anh Tuấn Nga gặp trực tiếp Trương Quốc Tuấn!
https://youtu.be/e-MNhBIg1ho?si=YoqgNG8RBJhN2HxS
Chứng cứ visa quyền lực Báu Giáp chạy trời khỏi nắng quá ghê ghớm thật không tưởng
https://youtu.be/RH-3eXhayFw?si=jtb5q0voXHVa2cJJ
29/3: Tăng Đoàn DỨT ĐIỂM chuyện "lùm xùm" hôm qua - QUY ĐỊNH CHUNG - PHỐT KHỈ ĐỘT.
https://youtu.be/pDYvNGnWg7w?si=WRcNMNly7Ln7N5_D
Yêu cầu Thân Thành Vũ gỡ bỏ bài "14 Hạnh Đầu Đà" trên Facebook cá nhân
https://youtu.be/v9161mVjBY4?si=Xf85RmJC9jCG0ov7
Thầy Phước Nghiêm Lên Tiếng Về Người Đã Giúp Đoàn Qua Mã Lai
https://www.youtube.com/live/4pQDmSMYZk4?si=7g73UszCQPyKe8wo
27/03/2025 Dự đoán những ngày tới Đoàn Bộ hành sẽ gặp khó khăn gì? HUY CANADA
https://www.youtube.com/live/DiLXQTXGUN4?si=UawyjpCBRL5a6QJj
Sư cô Nhuận Hải bỏ chạy một tay che trời ngày tàn bạo chúa đã đến hết về vn có sám hối cũng muộn
https://www.youtube.com/live/s9k2Vt-zC9w?si=6YgQ3UKy-tB_YMBB
HY VỌNG CLIP NÀY KHÔNG PHẢI LÀ CUỐI CÙNG TẠI MALAYSIA MẢNH ĐẤT TƯƠI ĐẸP
https://youtu.be/63Tm4mZARzA?si=GI66jdhmBbWBoXWR
CỤ ÔNG 80 TUỔI BAY NỬA VÒNG TRÁI ĐẤT ĐỂ QUỲ ĐẢNH LỄ THẦY MINH TUỆ
https://youtu.be/qNjkweffOLw?si=2cJf5On6XFhfwPFU
PHẢN ỨNG BẠN TÂY KHI GẶP ĐOÀN THẦY MINH TUỆ BỘ HÀNH TẠI MALAYSIA
https://youtu.be/Lz0qIGPRV1A?si=LRSvCsToLll4BQgN
Saturday, March 22, 2025
#1250: Năm Mươi Năm Không Quên | 22.03.25
https://youtu.be/knn5ieg3c-Y?si=moXxk8GBIJT8SkBh
Bắc Việt Vi Phạm Hiệp Định Hòa Bình, Mỹ Trói Tay VNCH
Mỹ tới Việt Nam để ngăn chận chủ nghĩa cộng sản đang có mầm bành trướng ở ĐNÁ. Nhưng sau khi đã bắt tay được Trung Cộng vào ngày 21-2-1972, song song với việc đã chế tạo thành công tàu ngầm nguyên tử cùng hỏa tiễn liên lục địa Polaris, thì cái ý nghĩa dùng Nam Việt Nam để làm tiền đồn ngăn chận làn sóng đó đã không còn cần thiết nữa.
Mỹ sử dụng viện trợ cho nam Việt Nam như là một thứ áp lực gông cùm, bắt ép một quốc gia đang có chủ quyền, dân chúng và lãnh thổ, phải ngồi chung trong bàn hội nghị với cộng sản Bắc Việt, qua danh xưng Mặt Trận Giải Phóng Miềm Nam mà Mỹ đã biết rất rõ ràng đó là một chính quyền ma, được tổ chức làm bức bình phong cho cộng sản bắc Viêt vào xâm chiếm miền nam dễ dàng.
Mỹ ép buộc Việt Nam Cộng Hòa phải ký Hiệp Định Ngưng Bắn vào năm 1973, trong đó Mỹ công nhận Mặt Trận Giải Phóng Miềm Nam như một chính quyền thứ hai củng như cho bộ đội Bắc Việt ở lại miền Nam, làm cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa phải bó tay, để cho cộng sản tiếp tục tấn công cưỡng chiếm miền nam.
Sau ngày 30-4-1975, tướng Alexander Haig, một cựu bộ trưởng thời Tổng Thống Nixon đã viết:
"Chúng tôi gạt Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa là Nguyễn Văn Thiệu, ký vào bản hiệp ước ngưng bắn năm 1973 tai Ba Lê, bằng cách gởi nhiều bức thư viết tay của Nixon".
Theo nội dung những bức thư đó, thì Nixon nhân danh nước Mỹ, cam kết sẽ sử dụng quân đội và pháo đài bay B52 trở lại trên chiến trường nếu Bắc Việt tiếp tục xâm lăng VNCH. Ngoài ra Nixon còn to miệng hứa là sẽ tiếp tục gởi quân viện cho miền nam, trên nguyên tắc mà hai nước đã ký kết từ trước ‘ 1 đổi 1 ‘. Nhưng tất cả chỉ là sự lừa bịp của một siêu cường đang lãnh đạo khối tự do lúc đó, cho nên Mỹ đã phủi tay khi đã đem được tù binh của họ về nước và giúp Tổng Thống Nixon đắc cử thêm một nhiệm kỳ (1971-1975).
Thế nhưng vào ngày 21-1-1973, tại Ba Lê trong khi các nguyên thủ trên thế giới liên hệ đang nổ rượu Champagne nói là để ăn mừng vì hòa bình tại Việt Nam là sự việc hai tên đại bịp Kissinger và Lê Ðức Tho gọi là Ủy Ban Giải Nobel Hòa Bình tại Nauy phát giải thưởng, thì Khôi hài thay, cũng lúc đó, cộng sản Bắc Việt đã dùng chính bộ đội mà Mỹ cho phép ở lại tại lãnh thổ Nam Việt Nam, chúng tấn công đồng loạt các cứ điểm VNCH tại Cửa Việt (Quảng Trị), Kon Tum, Kiến Tường (như để dò thái độ của Hoa Kỳ)... Nhưng quan trọng hơn hết là tại Sa Huỳnh (Quảng Ngãi), Bình Thuận và Trại Biệt Ðộng Quân Biên Phòng Tống Lê Chân (Bình Long)...
Tiếp theo đó, bắc Việt khi biết chắc Mỹ đã thật sự phủi tay không bao giờ can thiệp vào chiến tranh Việt Nam, thì tháng 12-1974, Bắc Việt xua đại quân tấn chiếm quận Thường Ðức (Quảng Nam), Phước Long, Ban Mê Thuột và toàn thể Miền Nam vào ngày 30-4-1975.
BÍ MẬT ĐỘNG TRỜI VỤ NỔ//SÚN TẠI CÔN AN KON TUM
https://www.youtube.com/live/dSycugZ0sGc?si=vwG6mIOK-sYwfOq-
Những trăn trở của Khoa Học Gia Dương Nguyệt Ánh đến với thế hệ trẻ Việt Nam
https://youtu.be/RGt-q881I9U?si=hrJdDlYsoWprUH4g
Tổng hợp tin quan trọng cho YouTubers muốn quay hình ảnh đoàn bộ hành. HUY CANADA
https://www.youtube.com/live/jlAAxF8GuSE?si=HdigJ5CqZ0xkmQoS
Nhìn sơ trang web thì thấy nhân viên nhà nước có con số áp đảo người dân bình thường, Phước Nghiêm vẫn một thân một ngựa, là thấy oải rồi.
Báo đốm cũ bị thần kinh nặng thì Báu đốm thứ hai, thứ ba, bước ra. Bây giờ đang là Báo đốm thứ ba rồi đó.
Những hình ảnh tăng đoàn trước khi lập trang web vẫn là giá trị, chúng ta nên trân trọng hình ảnh của những youtube trước khi lập trang web này, gọi là trang web độc lập, nếu những youtuber độc lập dùng cũ để đang hình lên web của nhà nước, thì cũng xem qua và né thôi. Coi trên youtube thôi, không cần thiết phải vào trang web của nhà nước
BÁO CON XUÂN LAM CHỬI THẦY MINH TUỆ VÀ CẢ TĂNG ĐOÀN LÀ BỌN PHẢN QUỐC
https://youtu.be/Vfne-AiqDro?si=g0lo2FCQmsG_i7t4
59: Tổ Quốc chỉ có một - Đoàn bộ hành có hai: hạnh Đầu Đà thầy Minh Tuệ và hạnh Đấu Đá| GN Nguyễn Hoàng
https://youtu.be/lnEbdTq3J_E?si=HA25QA7hWvl48bc4
Bốn Vị Sư Lúc Khi Còn Ở Núi Sạn Nha Trang Đã Nói Gì...
https://youtu.be/nxeWnj35QzQ?si=6fyoQgH-IEjTlt0c
Minh Giác, Minh Hiền, Minh Hạnh, Chân Tâm
Sư Chân Tâm Đi bộ từ Nam ra Bắc, Sư trẻ muốn tu học theo 13 hạnh đầu đà giống sư Minh Tuệ
https://youtu.be/x8WxXudDfRU?si=vdiV-fhLeSIYq1WT
70: Ấm ức! Hà "chơi chiêu" Phước Nghiêm: thâm hơn Báu! TT Vũ?! Thầy Minh Tuệ Malaysia| Nguyễn Hoàng
https://youtu.be/p-F8HAVYHwg?si=WAN-QjOOswID6VjW
M16TV TỪ ~ MALAYSIA | CHÁY LỚN TRAN LAW GROUP | TT TRUMP TUNG ĐÒN VỜI TÀU CỘNG|TRUMP BẢO VỆ AN SINH XÃ HỘI
https://youtu.be/4uhUm-doksM?si=0DrJW9iSpwz2_W4Q
43:55 Những lý do mà Ông Đoàn Văn Báu cạo đầu đi tu bảy ngày đó, để hợp thức hóa việc mà ông ta sẽ thành lập một cái tăng đoàn mới để cạnh tranh với sư Minh Tuệ, với mục đích thu hút khách du lịch đi theo đoàn của ông để kiếm lợi của một cái cuộc sắp đặt của một tập đoàn lớn gọi là Du Lịch Tâm Linh có sư tiếp tay của những mạnh thường quân đó là bà Đào Hương ở bên Thái Lan. Bà Đào Hương cũng từng nổi tiếng và có mặt trong các cuộc quyên góp từ thiện hoặc là những cuộc mở Đạo Truàng của Thích Nhật Từ tại Bồ Đề Đạo Tràng Ấn Độ. Bà Đào Hương này là người có kinh nhiệm trong những chuyến du lịch tâm linh, đó là một cái business/thương vụ và kiếm hàng triệu, triệu đô cho mỗi ông sư, nên bà có kinh nghiệm trên cái thương vụ của ông Thích Nhật Từ với tên gọi thành lập Bồ Đề Đạo Tràng ở Án Độ. Bà ta đang muốn dùng danh tánh, tiếng tăm của sư Thích Minh Tuệ để làm một chuyến du lịch tâm linh ở trên đất Thái nữa, cho nên bà Đào Hương và tập đoàn của bà đã tác động vào Đoàn Văn Báo vơí cái vai trò đua một người thái ra tên là Theerawat giới thiệu với sư Minh Tuệ là Theerawat là người của hoàng gia. Sau khi anh em kiểm chứng thì thấy đây không phải là người hoàng gia.
Friday, March 21, 2025
Sư Phúc Giác v.s Báu Đốm
SƯ Phúc Giác Lên Tiếng Mạnh Mẽ. Vạch Trần Sự Thật Về Tiến Sĩ Việt cộng Báu / Tâm Pu Tv
https://youtu.be/aNlB-j5LCP0?si=qGJ7aW4BOU9Spkrw
Phúc Giác ben anh Báu phước nghiêm thông báo trưa nay 19_3. Tăng Đoàn về miền đất phật
https://youtu.be/pzw8I7EK25U?si=NMhRUSVkNFoIByF3
ÔNG ĐOÀN VĂN BÁU TUYÊN BỐ, CÁC SƯ PHẢN HỒI
https://youtu.be/_SYoAP6gOAs?si=aShTewy-ut8XVK6d
Lộ đoạn ghi âm báo run sợ cầu xin sư Minh Tuệ buông tha
https://youtu.be/xftt4Qp6r28?si=ikBhBCEb0-XSe3XH
PHỎNG VẤN SƯ PHÚC GIÁC & SƯ MINH NHUẬN Những tin đồn thất thiệt về đoàn bộ hành SƯ MINH TUỆ Malaysia
https://youtu.be/PdpIfLUu_0Y?si=-Zh3dtb_3JB__ppj
Trực Tiếp Phúc Giác Lên Tiếng Lê Quang Hà Rời Đoàn Sư Minh Tuệ |Phước Nghiêm Có Liên Quan?
https://youtu.be/wROJTVaLnhA?si=-A0GvV4Q1dPplyof
Tuấn Nga, Tuấn Mỹ, Huy Canada youtubers nước ngoài và còn nhiều youtubers nước ngoài khác nữa
https://youtu.be/eOpkS5fh3Wg?si=jCd9bWSxdoMT51JQ
SƯ MINH TUỆ ĐẾN ĐÂU Ở ĐÓ KHÔNG CÒN PHÂN BIỆT VÙNG MIỀN, TÔN GIÁO, DÂN TỘC
P. Nghiêm tiết lộ: L. Q. Hà chưa về Việt Nam, Bs Sơn cảnh báo các sư liên quan người tự xưng Công An và trụ trì
Tại sao hai nhân vật này xuất hiện cùng một lúc, cớ gì đâY?
https://youtu.be/LSTjJrfABNI?si=slGs8zoRRwAa7OHG
Chia buồn cùng gia đình Báo đốm, phen này toang thật rồi | Trò chơi của nghiệp hạ màn
Người Malaysia Gốc Hoa Sốc khi biết nhiều người Việt Nam ghét Sư Minh Tuệ
https://youtu.be/VRjC2xlQ3Q8?si=dgoSP1cjAMVhoQV-
Wednesday, March 19, 2025
10.000 Chữ Ký - Thỉnh Nguyện Thư?
5
Ký thỉnh nguyện thư thì cộng đồng ở Calif. cũng trải qua nhiều rồi.
Có hai loại web ký thỉnh nguyện thư:
<> Một - chỉ để xem có bao nhiêu đám đông chú ý tới sự kiện và cũng giúp người khác chú ý đến sự kiện.
<> Hai - Một loại khác, thực tế hơn, thiết thực hơn, đưa thẳng lên tòa Bạch Ốc đòi hỏi điều kiện.
Không biét bên Úc thì sao, chứ bên Mỹ những thỉnh nguyện thư toàn là làm cho ồn ào lên, như chuyện nhạc của Việt Khang gì đó, dùng tranh đấu nhân quyền như một chuyện buôn bán hàng hóa, làm nổi tên tuổi, tiếng tăm cho ông Trúc Hồ chương trình ca nhạc công ty Asia gì đó của ông ta để bán nhạc cho nhiều. Không biết bên Úc có như vậy không.
Visa Úc, Mỹ: Ông nội ai mà lo được!
Xin Visa Úc từ Malaysia
https://www.youtube.com/live/UpE7ZEcRCJE?si=aCIbLxM-JQ5Keh80
---
3:21
Cả tăng đoàn của thầy Thích Minh Tuệ là công dân của nước "Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam", đây là mấu chốt của vấn đề. Cả tăng đoàn, họ không phải là công dân Mỹ, họ không phải là công dân Canada, công dân Úc, nước Anh v. v... Mà công dân của nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam đi ra những nước ngoài rất khó, ngoại trừ đi ra những nước Asian thôi, là được thị thực miễn phi hay chỉ có thể đi các nước Châu Phi, Ấn Độ, Bangledesh... những nước châu Âu trước kia là cộng sản cũ, hay đi tới những nước nghèo như châu Mỹ La tinh: Mexico, Venerzula thì được. Ngay khi nước Cộng Hòa Xã Hội chủ Nghĩa Việt Nam [công dân của "nước cộng sản"] mà quá cảnh ở các nước Mỹ, Úc, Canada, New Zealand (các nước thịnh vượng G7 đó) thôi cũng phì xin Visa, Nếu không có visa quá cảnh thôi mà họ cũng không cho lên máy bay.
Người ta có nhiều lý do để phân biệt nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa ra là như vậy đó, lý do về chính trị có, vì sức khỏe cũng có, vì trình độ học vấn cũng có, lý do về lợi tức có, người ta làm rào cản bằng cách dùng cái visa để hạn chế quá cảnh, nhập cư, Nếu là công dân nước "cộng Hòa xã hội chủ nghĩa, nói nôm na là công dân của "nước cộng sản" khó lắm dù chỉ là xin để quá cảnh chứ không phải xin tị nạn.
(Nước Việt Nam Cộng Hòa trước 1975 là nước chính thể cộng hòa, và có tên Việt Nam Cộng Hòa không phải là một nước cộng sản, không bị nhối nhét lý thuyết cộng sản, không sùng bái lãnh tụ một cách cuồng tín, mê muội, không có qui chế "Hồng nhiều hơn chuyên", không có lấy phương tiện làm cứu cánh, không có làm ít ăn ít, làm nhiều ăn nhiều, không có quy chế hợp tác xã, không có nhà nước quản lý, người dân làm chủ, không có lý thuyết "vật chất quyết định ý thức" lý thuyết không tưởng, ảo vọng.) Tại sao trước năm 1975 nước Mỹ, nước Úc nhận người dân VNCH sang huấn nghệ như học lái máy bay, học ngưòi lính biệt kích, học huấn luyện làm người nhái, học làm trong hãng truyền thông? Vì những người Việt trước năm 1975 là đồng minh các nước tự do, dân chủ, là kinh tế tư bản, này trong đầu không chứa lý thuyết cộng sản, không nhồi sọ với tư tưởng duy vật, và vô thần chỉ có lãnh tụ được thờ kính như thánh sống.)
Phước Nghiêm lên tiếng về 10.000 chữ ký
https://www.youtube.com/embed/GuHopXnvDLk?si=qhBFU9V3C7nXlJNv
Người Malaysia Gốc Hoa Sốc khi biết nhiều người Việt Nam ghét Sư Minh Tuệ
https://youtu.be/4UIh5gtHNJo?si=jaNV1p1mYGwrmiM3
64: Âm mưu động trời "hại" Thầy Minh Tuệ và các sư: Sư Chiếu Đức gọi tên Báu| Góc nhìn Nguyễn Hoàng
https://youtu.be/I3MX7O4rjtY?si=FD1sYddDmPwofIMK
65: Chân tu Minh Thiện khắc tinh của Báu Ác! Thiện thắng Ác! Hộ pháp Thầy Minh Tuệ| GN Nguyễn Hoàng
https://youtu.be/c0K5usx1tjQ?si=XdPUDifgMlwcaUp5
------------------
❖ Đài Youtube của người Việt nước ngoài
Từ khi tăng đoàn sang Mã Lai, tăng đoàng cắt đứt được youtuber trong nước, vì phần đông youtuber đi theo tăng đoàn là đàn em của ông Báu, nghe theo chỉ thị của ông ta, mà ông ta lại nghe chỉ thị của Đảngcó mục đích riêng, đó là Mục đích để phá rối, lung lạc và triệt tiêu tăng đoàn.
Tăng đoàn qua đến Thái Lan, sự kiểm soát của ông Báu bị lỏng ra vì nhiều cơ quan truyền thông quốc tế vào làm những cuộc phỏng vấn. Những cuộc phỏng vấn liên tiếp của RFA, BBC, và đài truyền thông tư nhân ở hải ngoại, như Bolsa Tv... đã đem ra những tin tức, khiến người Việt hải ngoại muốn vào tìm hiểu, và Malaysia là một nước lý tưởng để tới đó, thứ nhất là vì trong hiệp hội ASEAN, không phải trả visa, thứ nhì, đây là một đất nước có chính thể tự do không bị nhà nước kiểm soát như nước Việt Nam, một đất nước cộng sản. Thứ ba, Malaisia là một đất nước theo phật giáo 18% rất đông, và một nước rộng lớn, giàu có, hạ tần sơ sở phát triển đầy đủ...
Chuyến bộ hành của tăng đoàn thầy Minh Tuệ luôn là đề tài thú vị vì một nhà sư tu "lạ đời" cùng những chuyện bên trong bị bưng bít, cần thông tin đem ra ngoài để người Việt hải ngoại tìm hiểu hơn. Trước đây chúng ta chỉ được nghe và thấy từ youtuber trong nước, mà người Việt hải ngoại khó vào để tìm hiểu rõ, nhất là khi tăng đoàn rời Việt Nam rồi đi tới Lào, trên đường ở Lào, tăng đoàn đi đường rừng là chính, khi qua Thái Lan, những cơ quan truyền thông quốc tế có chi nhánh ở đây nên tạo sự thuận tiện hơn, tuy nhiên, hình như ở Thái Lan cũng không dễ vì hệ thống ăn chia trong các cơ quan, điều này cũng làm ngăn cản sự tiếp xúc với tăng đoàn. Đến khi tăng đoàng sang đất Mã Lai cơ hội quay hình, phỏng vấn, tiếp xúc tới tăng đoàn mới thật được cửi trói. Sau đây là nhưng youtuber của người Việt ở các nước ngoài được đưa lên:
Người Úc gốc Việt, người Pháp gốc Việt, Đức, Hoa Kỳ, Canada... Chúng ta hãy xem cách họ quay hình, phỏng vấn khác với youtuber trong nước như thế nào nhé. Thật là thú vị, các trình bày, các tường trình và nhận định của youtuber nước ngoài theo tôi và nhiều người khác đánh giá là hay hơn người trong nước, tay nghề hơn youtuber trong nước không phải Youtubers nước ngoài tài cán gì, nhưng vì họ sống tự do, cách làm việc của họ rất đa dạng. nhất là họ không bị các rập khuôn, theo bầy đàn trong cách đặt tựa đề như: Bất ngờ, Xong chuyện, Chuyện lớn, đã làm chuyện này, tới công chuyện... nghe rất nhàm chán và đơn điệu khi đặt tit, đặt tựa như các youtuber trong nước.
❖ Đài Youtube của HUY CANADA
💥🇨🇦🍁Thầy Minh Thiện nói ra những chuyện mà chưa ai biết
https://www.youtube.com/live/BEPMRZ9YNmU?si=pva6WQXd5KGZI6Hp
❖ Đài Youtube của HUY CANADA
19/03/2025 tại Malaysia, Buổi chiều gặp gỡ Phật tử của thầy Mình Tuệ
https://www.youtube.com/live/U2mCNlqew3U?si=JgesCtvTdWfj99RK
❖ Đài Youtube của HUY CANADA
Malaysia 17/3/2025 Niềm vui chưa hết thì nỗi buồn lại đến với thành viên đoàn bộ hành
https://www.youtube.com/live/kkWfit5Z0Pc?si=gjj4wgueXvQaAFdt
❖ Đài Youtube của HUY CANADA
GÓC NHÌN ĐOÀN BỘ HÀNH QUA FLYCAME HUY CANADA. CẦN HỌC QUAY LẠI.
https://youtu.be/B6wU7mLSUdw?si=-5g4YQGbL4Fteaj6
❖ Đài Youtube của Đỗ Thành Luân
Toàn cảnh đi khất thực sáng ngày 18/3 của Tăng Đoàn Thầy Minh Tuệ
https://youtu.be/ab85XH6Q5Hc?si=zmk9b2nCOMit6NbQ
❖ Đài Youtube của Đỗ Thành Luân
Thầy Minh Tuệ trả lời các câu hỏi của Phật tử.
https://youtu.be/rMuwUAKUJcI?si=zoeHd0hf_O4hWQyZ
❖ Đài Youtube M16 tv Trương Quốc Tuấn
21/3 sư Minh Tuệ bộ hành dừng chân ở vườn chà là
https://www.youtube.com/live/8KauArIgows?si=al-aBjig78qyDzif
❖ Đài Youtube M16 tv Trương Quốc Tuấn
18/3 sư ngủ đêm tại một nghĩa trang siêu to | thông tin từ sư Phúc Giác!
https://youtu.be/0bOJliWh35Q?si=EEflvfr_m7BXka7N
❖ Đài Youtube M16 tv Trương Quốc Tuấn
19/3 Sư Minh Tuệ hôm nay bộ hành 18km trên cung đường tuyệt vời!
https://youtu.be/cOzdxUirmI8?si=u_NW2jOIBMgMRLXB
❖ Đài Youtube M16 tv Trương Quốc Tuấn
Passport Đại Bàng vs Cờ Đỏ Sao Vàng
https://www.youtube.com/live/5YmVM-P4r1k?si=GYQkANzxTRjaiJEr
❖ ĐĂNG BÀI CỦA ĐÀI "NGƯỜI VIỆT Ở PHÁP":
SƯ MINH NHUẬN CHIA SẺ LÀM THẾ NÀO ĐỂ TẬP BỎ BỚT SÂN SI? ƯỚC NGUYỆN ĐƯỢC BỘ HÀNH GIEO DUYÊN KHẮP THẾ GIỚI
https://youtu.be/dpPE5StUWmo?si=O0zoirQRw7K8dEd3
--------------------
Hai thầy Minh khổ thầy Tịch Quang ngồi giữa trời nắng học ngủ ngồi như sư Minh Tuệ
https://youtu.be/KNWEqctclJY?si=Lwf17197e1PgDPEf
Mới Nhất đêm 18-03 các sư ngủ tại nghĩa địa Malaysia. Chuyện lạ!
https://youtu.be/YkPKmu42Ses?si=gx-FFEe1I_0MSUm6
28 vị sư ngủ nghĩa địa, ma phải sợ các sư là phải, rất hợp lý!
Bộ hành sáng 20/3 sư Minh Tuệ và 27 sư Nhỏ mọi thứ tốt đẹp bình an trên đường
Watch on YouTube
Ngày hôm nay 20 tháng 3, Hà bá lại nhập đoàn, cảm thấy nhờn nhợn rồi.
Nếu ông Hà bá không có trong đảng, không là đảng viên, nó lại là một chuyện khác.
Báu đã đi xa rồi, đoàn khổ gần rồi.
Đủ rồi!
Báu là cánh tay phải, Hà là cánh tay trái. Hai cánh tay có lúc chống nhau nhưng chúng cùng một thân thể. Báu & Hà cùng một Đảng, cùng là đảng viên: Còn đảng còn mình.
Chứ không nói: Còn Phật, còn sư, còn mình.[theo đúng Chủ Nghĩa duy vật chỉ tiêu của cộng sản].
Có chăng là: Còn sư quốc doanh (sư cộng sản), Còn chùa quốc doanh, còn máu bơm cho đảng vìên.
Sunday, March 16, 2025
Bước vào cánh cửa Malaysia - một chương mới - Thầy Minh Tuệ không phải của Việt Nam mà là của cả thế giới
'
Ra Biển lớn: Thầy Minh Tuệ và đoàn sư giờ là "của" cả THẾ GIỚIa
https://www.youtube.com/live/Kgir0bdtgBs?si=uVgBAugml2uxrNN4
THẦY cùng các SƯ PHỤ và huynh PHƯỚC NGHIÊM sẽ bị quýnh hội đồng, sẽ còn lên bờ xuống ruộng dài dài.
https://youtu.be/plWX28i-Fok?si=-z_axyJgLNsWjdhV
TRƯƠNG MINH QUÂN PHÁT NGUYỆN BÁN NHÀ LO CHO CẢ ĐOÀN THẦY MINH TUỆ SANG ÚC TU HỌC HAI NĂM. KHÔNG KÊU GỌI TỪ THIỆN
https://youtu.be/SVnuco8x6Y0?si=dr8fLDA_BQlPYf3F
Người Việt hải ngoại ai cũng thương thầy Thích Minh Tuệ, ai cũng muốn thầy và tăng đoàn đến quốc gia sở tại mình để bộ hành, vì lối tu đầu đà nó có vẻ lạ với nhiều người, vì Nam tông cũng khất sĩ nhưng họ ăn mặn, Bắc tông thì ăn mặn nhưng không khất thực, nhưngđầu đà của thầy lại khất sĩ như Nam tông mà ăn chay như Bắc tông, nhất là tu mặc áo phấn tảo của 13 hạnh đầu đà, nó lạ lắm. Rất thú vị nếu thầy du hành qua các nước của người Việt hải ngoại, vì đất nước sở tại của chúng ta đều có chùa, đèu có phật tử kia mà! sao không mời thầy và tăng đoàn sang nhỉ?
Quân Trương chốt đơn lo hết các thầy bộ hành Thích Minh Tuệ qua Úc tu học và du hành. Không kêu gọi tiền. Ai có tật giật mình.
https://www.youtube.com/live/kAMyr_OYAUw?si=FJN1uPlLfSPg-fwZ
Phóng Viên Úc Đến Malaysia - Truyền Cảm Hứng Cho Lời Mời Từ Úc
https://youtu.be/FhsMSvIgFoE?si=EkEaCz59c65DA8u3
Đoàn Minh Tuệ đến Nhật? P.Nghiêm xua tan lời đồn bịa đặt
https://youtu.be/mo08GKYHOKQ?si=4Nd5KZeCcXPrtpxU
#1246: Thầy Phước Nghiêm Lên Tiếng Vụ 10,000 Chữ Ký Đi Úc | 19.03.25
https://youtu.be/GuHopXnvDLk?si=5xJgaOJQ9K1LAxBw
#1242: Thầy Phước Nghiêm Về Việt Nam Sẽ Nối Gót Thầy Thích Tâm Phúc | 14.03.25
https://youtu.be/H-w48py-t9Q?si=TxmkBkYwNR0FAAfk
"Đồng Chí" Đoàn Văn Báu đã "Chứng Quả B.o.m Tấn" vang rền cả thế giới!
https://www.youtube.com/live/rINTKi1SpLo?si=gzSY22TO4Gnh-NA4
BÁO Hại Cả Đám Đàn Em Vào Tù - Báo Quá Báo Rồi Báo Ơi
https://www.youtube.com/live/3uZ-SCINNno?si=gMcD4B_79_LdAuO7
......................................
Ký tên lập trang web, ông Thân Thành Vũ có đáng là 'chư thiên', để tăng đoàn tin cậy vì đạo, hay vì việc khác lắm không?
Bút Sa Gà Chết, có không?
Khi mà có sự đồng ý của thầy Tuệ rồi là bắt đầu anh Thân Thành Vũ kêu là: Thầy phải ký một cái cam kết ủy quyền cho bên anh Thân đứng ra từ a tới z. Thì lúc này chúng ta bắt đầu có sự nghi ngờ...
56:05 Tim
Chào các anh chị em trên diễn đàn!
Mình xin chia sẻ vấn đề này, vấn đề của tăng đoàn Thích Minh Tuệ.
I. Giai đoạn qua nước Lào
Khi tăng đoàn này được bên chuyên án của đảng cộng sản nó đưa qua Lào thì lúc đó họ bắt đầu lập ban chuyên án, mình nghĩ là cái ban chuyên án này rất coi thường, họ đánh giá thấp cho nên họ cử Đoàn Văn Báu là một thứ công an, đi theo tăng đoàn này ngay trên đất Lào thôi, với mục đích nó tạo uy tín của thầy làm cho sụp đổ, mọi người dân người ta ghét thầy là coi như là xong, nhưng mà khi bắt đầu nó làm mà giải quyết ông bên Lào mà không được thì khi qua đất Thái Lan.
II. Giai đoạn qua nước Thái Lan
Khi qua đất Thái Lan thì cái sự kiểm soát của nó là mất dần đi của dự phòng của ông Báu. Qua bên Thái Lan thì cái an ninh của cộng sản đang ảnh hương rất là mạnh, cho nên nó đàn áp tăng đoàn rất là mạnh thì bị mất dần kiểm soát,
III. Giai đoạn qua đất Mã Lai
Đến khi qua đất Mã Lai thì cái sự kiểm soát của nó là hoàn toàn là mất luôn, hoặc là còn rất ít.
Chính vì gần hoàn toàn mất kiểm soát, cho nên có những các tình nguyện viên của đảng hay là những sư trong tăng đoàn thi hành nhiệm vụ cho đảng được cho rời tăng đoàn. Coi như Báu nó mất kiểm soát rồi. Tiếp theo thì bây giờ xuất hiện một nhân vât mới, đó là Thân Thành Vũ. Đến hiện giờ mình rất ủng hộ việc làm của Thân Thành Vũ, tuy nhiên tôi vẫn đặt vài câu hỏi với anh ta, anh ta là một doanh nghiệp rất lớn ở Việt Nam, mà như chúng ta biết nếu mà ở Việt Nam đó mình buôn gánh bán bưng thôi mình để cái bàn cái cục gạch bán cà phê trước cửa hàng thôi mà mình cũng phải chung chi cho cái đám công an phường rồi còn cái tổ trật tự nữa, huống hồ chi Thân Thành Vũ này là một doanh nghiệp rất lớn ở Việt Nam rồi mà không có sự đồng ý của nhà cầm quyền đảng đó, thì một phút thôi là thằng này khỏi làm ăn nữa đi, đi tù luôn đó, dẹp hết luôn.
- Chính xác!
IV. rất là ủng hộ ông Thân Thành Vũ và việc làm của ổng bảo lãnh tăng đoàn ở Mã Lai nhưng...
Thân Thàn Vũ này thì bắt đầu là chắc chắn là nó chuyển qua phương án thứ hai, phương án thứ ba gì của đảng nó, vì đảng nó mất kiểm soát cái phần ông Báu rồi, thì chúng nó chuyển qua cái hướng này để nó làm những cái việc khác của nó, chứ không như những người trên mạng đó, rất là ủng hộ ông Thân Thành Vũ và việc làm của ổng. Trước mắt mình thấy đúng, nhưng mà, đằng sau đó có những âm mưu rất lớn của hắn hay không? Mình đặt câu hỏi vậy thôi, vì nếu mà cái doanh nghiệp của anh ta mà làm ăn cỡ đó thì chắc chắn là phải có sự tiếp tay của đảng cộng sản. Không có tiếp tay với đảng thì chỉ có đi bán vé số thôi, chứ không cách nào mà làm doanh nghiệp được.
Thì từ cái câu hỏi đó, đặt cho chúng ta những nghi vấn khác chứ không phải là ông ta chỉ giúp tăng đoàn có vậy, là hết đâu. Cái vụ Thầy Minh Tuệ này là cộng sản nó vẫn còn theo và bám riết, nó chỉ đổi màu thôi, Đảng không bỏ đâu.
Vừa rồi đó, qua Mã Lai đó thì các bạn thấy:
- Các tình nguyện viên cũ về rồi,
- Các youtuber phe ông Báu cũng về rồi,
- Các sư cài cắm (? Minh Trí, Tuệ Minh, Đức Hạ) cũng về theo rồi.
Hiện giờ trong tăng đoàn ở ngoài cũng nhiều lắm, nhưng mà núp bóng với cái hình thức khác, mình nhìn và nhận ra cái cục diện của nó. Bây giờ nói đến mấy thằng youtuber dơ ở Việt Nam đó, nếu mà không có sự bật đèn xanh của nhà cầm quyền thì bố của thằng đó cũng không dám đưa tin dù nó ở đất nước nào, dù youtubers nó qua Thái Lan hay qua Mã Lai mà không có sự bật đèn xanh của nhà cầm quyên thì không có thằng nào dám đưa tin dù nó ở đâu mà khi còn cầm pass port/sổ thông hành của Việt Nam vì cũng phải về gia đình ở đó, vì sự bật đền xanh của nhà cầm quyền mà nó đưa tin tầm bậy cũng không ai làm gì được nó hết, đến khi qua tới Mã Lai thì mất kiểm soát nên nó mới kêu mấy thằng đó về và dàn cảnh vào phi trường rồi giữ lại. Tất cả chỉ là màn kịch Việt cộng muốn nói là: Tao cũng trừng trị tụi nó chứ đâu có tiếp tay với tụi youtuber bẩn này đâu!
Đó cũng chỉ là đóng phim, chứ nhà cầm quyền mà cấm thì đố thằng nào dám đưa tin bậy. Tim có thêm một ý nhỏ này nè: Hiện tại thì ngoài cá anh Thân Thành vũ đó, trước thì nó kêu ông nguyễn Thành An, ngày xưa là bắt buộc kêu ông Phó chủ tịch Đoàn Ngọc Hải. Nguyễn Thành An là đàn em của ông Đoàn Ngọc Hải. Tức là nó tính mang Đoàn Ngọc Hải qua tại vì Đoàn Ngọc Hải cũng có tí tiếng tăm gì đó, nhưng Đoàn Ngọc Hải hoàn toàn thất bại vì cái “tôi” của ông quá lớn, cho nên đành để ông An ở lại. Ông An sau khi mà anh Phước Nghiêm đưa ra chiến trình đi qua Mã Lai, thì cái đám kia nó cũng phá sản luôn, cũng về hết, ông Nguyễn Thành An nhân sự cuối của đảng cũng về vì hết nhiệm vụ. xào bài mới, nhân vật mới.
Doanh nhân và đoàn Vệ Binh Đỏ sao Vàng
Giờ ông Vũ, nhưng mgoài ông Vũ Thành Thân thì bắt đầu thêm một cái đám cờ đỏ 'Hồng Vệ Binh/Vệ Binh Đỏ' nữa. Mà mấy bữa giờ mấy cái đám cờ đỏ này chúng quấy nhiễu M16 Tv, M16 tv mấy hôm này đang bực bội mà không biết làm sao. Một chị mặc áo đỏ sao vàng miệng oang oang to nhất, nhiệm vụ chị ta là gì?
Bây giờ là có thế lực là ông Vũ này cùng với đám cờ đỏ (Hồng vệ binh).
Đám Hồng vệ binh quấy nhiễu, làm ồn ào để phá cái đám Youtuber hải ngoại, để Youtubers hải ngoại bực mình hay cảnh sát mời đi hết. là mục đích của Hồng vệ binh. Đám
này ra sức quấy nhiễu những người như M16 tv cùng với những anh em Youtuber bên nước ngoài về, nhiều lắm, như bên Canada nè Huy Canada, Hoa Kỳ, Úc nè, thì em nghĩ chiến dịch hiện tại của tụi cộng sản nó đánh cho tụi Youtubers mà chúng gọi là “phản động” ấy đi ra hết, đi về hết trước đã rồi tính sau. Đây là tụi nó phải nhắm tới, đó là từng bước một:
1. Đuổi youtubers nước ngoài đi trong tăng đoàn.
2. Tách Phước Nguyên ra khỏi đoàn
3. Cô lập thầy Minh Tuệ với tăng đoàn để tăng đoàn tan rã như chúng đã làm ở Huế
Trước kia ở Huế, nó chỉ bắt cóc thầy nhưng không có lý do, nhưng bây giờ Với tờ giấy ký kết lập truyền thông gì đó, trang web truyền thông có chữ ký thì nó như một cái dây thòng lọng, tới giờ, tới lúc thì có lý do để bắt thầy.
Anh Tim nhận xét đúng! Đầu tiên tôi nói về Đoàn Ngọc Hải. Đoàn Ngọc Hải không ăn và trở về sớm vì dính cái post của một cái thằng đảng viên năm chình ình là anh Báu vì vậy mà chẳng ăn được gì. Người ta nghiên qua ông Phước Nghiêm, vì Phước nghiêm là một cư sĩ là trung lập hơn, nên Đoàn Ngọc Hải biết cái thế này không ăng được và cái nhiệm vụ này không hoàn thành được nên Hải bỏ về sớm đê lại cho Nguyễn Thành An. Nguyễn Thành an trung lập nhưng do đến hồi không còn trung lập được nữa là do dính cái và miệng của Đoàn Ngọc Hải vô tình khai ra. Nếu mà cứ tiếp tục đem qua những người trong đảng viên qua thì không bao giờ ăn được, bây giờ chúng lựa ra, bắt đầu chọn một nhân vật gọi là một nhận vật trung lập hơn, một doanh nhân Thân Thành Vũ. Tôi, Chinh Nhân cũng ủng hộ việc có một cái đài truyền thông độc lập, vì báo chí cần tính trung lập, truyền thông trung lập không phải qua kiểm duyệt hay kiểm soát gì của ai cả, tôi và mọi ngươi cũng ủng hộ làm tin tức đó.
V. Thân Thành Vũ kêu là: Thầy phải ký một cái cam kết ủy quyền chúng ta bắt đầu có sự nghi ngờ lòng tốt của ông
Nhưng rõ ràng là chúng ta thấy một điều – Khi mà có sự đồng ý của thầy Tuệ rồi là bắt đầu anh Thân Thành Vũ kêu là: Thầy phải ký một cái cam kết ủy quyền cho bên anh Thân đứng ra từ a tới z. Thì lúc này chúng ta bắt đầu có sự nghi ngờ nha. Đến bây giờ ông ta còn “thầy thầy con con” nhưng đến một ngày chúng nó (đảng) cần triệt hết tăng đoàn như cái kiểu Báu đốm đó đó, mà nó (đảng và ông Thân Vũ) muốn tách ra để triệt tiêu tăng đoàn, thì chính những chữ ký ban đầu của sư Minh Tuệ cùng các sư trong đoàn sẽ là cái công cụ đắc lực cho khứa Thân Thành Vũ cứa triệt bổi vì chính ồng là người được ủy quyền, ổng chịu trách nhiệm cho chữ ký của mình, thí dụ nó đăng một vài cái video thôi mà có vấn đề gì đó, coi như là đời ổng xong luôn, là thằng đảng Việt cộng nó có cớ nó qua để nó lượm ổng về luôn. Nó có cớ quy chụp xong. Phản dộng hay là phản quốc gì đó, có phải nguy hiểm chưa? Vậy thì cái đài thông tin gì đó là cái để gài kèo không? Chinh Nhân cho đây là cái gài chắc luôn.
Một doanh nhân, ở Việt Nam mà bạn sống đúng luật tôi bảo đảm bạn chỉ sống một tuần lễ là cái doanh nghiệp bạn bay luôn, nếu không đi tay mặt tay trái với tụi nó, thì Thân Thành Vũ như thế nào mà được tính trung lâp?
Ban đầu là những thế lực đảng: Báu đốm, Hà bá, một vài an ninh đi cùng nè rồi sau đó, tới An vằn vện nè tới Hải cẩu nè đều dạt xa hết rồi vì tất cả mọi người đều không tin những nhân vẫt trong đảng nhà nước, thì bây giờ cần một thế lực không phải từ đảng viên ra, cần một người thầnh đạt đủ uy tín, đủ trọng lượng gọi là trung luập nhất có thể tiếp cận tăng đoàn và từng bước từng bước đưa cái tăng đoàn vào cái thế là sẽ bị chụp. Vậy là ai? Một doanh nhân, một doanh nhân đi qua lượm lúa. hốt chuyến chót!
Lúc này dưới mắt mọi người thì: A! Anh này không liên quan gì đến cái đám cộng sản hết, anh này không phải là đảng viên, anh chỉ là một doanh nhân bình thường thôi, anh ta trung lập….
VI. "Bút sa gà chết". Cả tăng đoàn ký một cái cam kết ủy quyền.
Nếu để ý kỹ ta sẽ thấy, từng bước từng bước nó cài kèo vô Thầy Minh Tuệ thất cả mọi sư thầy đều ký hết vô trong cái cam kết đó. Rồi đến một lúc nào đó nha, khi cần đánh bật thì nó bật một cái thì 800 sư thầy cũng dính chứ nói chi một tăng đoàn. Nhân vật này không phải trung lập như ta nghĩ là trung lập đâu. Không có chuyện trung lập ở đây. Chỉ cần chúng ta xâu một xâu chuổi sự việc từ A đến Z, từ đầu đến đuôi thì chúng ta sẽ thấy: Đây là một cái dây thòng lọng, từng bước, từng bước nó đưa ông thầy qua chặng đưòng về, trong thòng lọng đó nó chờ ngày nó xiết. Không ai thấy điều này vì trong quá trình chúng ta sợ thế lực đảng qua vụ của thằng Báu đốm và thằng Hà bá cùng một bầy của chúng nó là mội người đã sợ cái thành phần cài cắm liên quan tới cộng sản. Cần một người không liên quan tới đảng thì nó dễ hơn, như một doanh nhân là thí dụ.
Nhưng mà trên thực tế, một doanh nhân nó có liên quan tới nhà nước, có dính dán tới nhà cầm quyền đó. Anh chị em mở doanh nghiệp mà không liên quan đến mấy thằng cộng sản, mấy thẳng đảng viên, mấy thằng Việt cộng thì anh chị và cái doanh nghiệp gì đó, có sống được không? Nếu tôi mở một quán nhậu, sơ sơ thì tôi phải có tay trái tay mặt với lại ban trật tự hay là công an xã rồi đó, vì sao? Một này đẹp trời khách tới họ nhậu, có một thằng khỉ gió nào đó nó để xe trước quán nhậu của mình mà mình không có qua lại với tụi nó, không chung chi, không luồn lách cho tụi nó, thì nó gọi điện thoại tớ bên đám trật tự tới gom sạch không còn cái xe của khác. Nhưng mà nó chỉ gom cái quán của mình, còn những cái quán chung quanh kh ông sao cả. thì bạn hiểu tại sao. Chỉ cần nó hốt khoảng ba lần là mình… tàn, vì khách nào dám vô nhậu nữa không? Nó không bắt bạn, nó chỉ bắt khách a, b, c. d, đến quán bạn thì bạn mệt rồi. Ba tháng trả tiền mặt bằng, lỗ, nghỉ, dẹp. Việt Nam mà! Luật là tao, tao là luật.
Trở lại, ông Thân Thành Vũ, bắt đầu lấy tên miền nha, tôi thấy tên miền tên Minh Tuệ.com rồi đó, mai mốt tên miền của trang web đó. Tên miền trang web là một thêm cái chữ ký là hai, bây giờ là những video trung thực, lần lữa, nó luồn vài cái video ẩu tả, dơ bẩn, không hợp phát gì đó, thì sao?
Ngày hôm nay thầy Tuệ ký là ngày mai thầy chịu trách nhiệm hết. Bút sa là gà chết. Bút sa gà chết. Lúc đó "chúng nó" qua 'chúng nó' chụp sạch không chừa một sư thầy nào luôn.
Ngày 19 tháng 3, 2025 Đoàn bộ hành đến một ngôi chùa lớn ớ Malaysia
Pháp danh của các Sư
Saturday, March 15, 2025
Đ. V. BÁU - MUỐN THỦ_TIÊU BỊT MIỆNG NHÂN CHỨNG
https://www.youtube.com/live/u2So9X9SpMc?si=bOJUPJDONmKv_bdQ
Mako Báu Thừa Nhận Đang Làm Việc Cho An Ninh | Thực Hư Chuyện Visa Úc Của Các Thầy | 16.03.25
https://www.youtube.com/live/d59Vu0f9NPs?si=vWuz30iDcf_qJKL4
Singapore
Tìm hiểu về đất nước Singapore hay Tân Gia Ba mà tăng đoàn 13 hạnh đầu đà của thầy Minh Tuệ sẽ có thể bộ hành vào.
The English name of "Singapore" is an anglicisation of the native Malay name for the country, Singapura (pronounced[siŋapura]), which was in turn derived from the Sanskrit word for 'lion city' (Sanskrit: सिंहपुर; romanised:Siṃhapura; Brahmi: 𑀲𑀺𑀁𑀳𑀧𑀼𑀭; literally "lion city"; siṃha means 'lion', pura means 'city' or 'fortress').[9]Pulau Ujong was one of the earliest references to Singapore Island, which corresponds to a Chinese account from the third century referred to a place as Pú Luó Zhōng (Chinese: 蒲羅中),
a transcription of the
Malay name for 'island at the end of a peninsula'.[10]
Early references to the name Temasek (or Tumasik) are found in the
Nagarakretagama, a
Javaneseeulogy written in 1365, and a
Vietnamese source from the same time period. The name possibly means Sea Town, being derived from the Malaytasek, meaning 'sea' or 'lake'.[11] The Chinese traveller Wang Dayuan visited a place around 1330 named Danmaxi (Chinese: 淡馬錫; pinyin: Dànmǎxí; Wade–Giles: Tan Ma Hsi) or Tam ma siak, depending on pronunciation; this may be a transcription of Temasek, alternatively, it may be a combination of the MalayTanah meaning 'land' and Chinesexi meaning 'tin', which was traded on the island.[12][11]
Variations of the name Siṃhapura were used for a number of cities throughout the region prior to the establishment of the Kingdom of Singapura. In Hindu–Buddhist culture, lions were associated with power and protection, which may explain the attraction of such a name.[13][14] The name Singapura supplanted Temasek sometime before the 15th century, after the establishment of the Kingdom of Singapura on the island by a fleeing Sumatran Raja (prince) from Palembang. However, the precise time and reason for the name change is unknown. The semi-historical Malay Annals state that Temasek was christened Singapura by Sang Nila Utama, a 13th-century Sumatran Raja from Palembang. The Annals state that Sang Nila Utama encountered a strange beast on the island that he took to be a lion. Seeing this as an omen, he established the town of Singapura where he encountered the beast.[15]: 37, 88–92 [16]: 30–31 The second hypothesis, drawn from Portuguese sources, postulates that this mythical story is based on the real life Parameswara of Palembang. Parameswara declared independence from Majapahit and mounted a Lion Throne. After then being driven into exile by the Javanese, he usurped control over Temasek. He may have rechristened the area as Singapura, recalling the throne he had been driven from.[17]
In 1299, according to the Malay Annals, the Kingdom of Singapura was founded on the island by Sang Nila Utama.[25] Although the historicity of the accounts as given in the Malay Annals is the subject of academic debates,[26] it is nevertheless known from various documents that Singapore in the 14th century, then known as Temasek, was a trading port under the influence of both the Majapahit Empire and the Siamese kingdoms,[27] and was a part of the
Indosphere.[28][29][30][31][32] These Indianised kingdoms were characterised by surprising resilience, political integrity and administrative stability.[33] Historical sources also indicate that around the end of the 14th century, its ruler Parameswara was attacked by either the Majapahit or the Siamese, forcing him to move to Malacca where he founded the Sultanate of Malacca.[34]
Archaeological evidence suggests that the main settlement on Fort Canning Hill was abandoned around this time, although a small trading settlement continued in Singapore for some time afterwards.[17] In 1613, Portuguese raiders burned down the settlement, and the island faded into obscurity for the next two centuries.[35]
By then, Singapore was nominally part of the Johor Sultanate.[36]
The wider maritime region and much trade was under Dutch control for the following period after the 1641 Dutch conquest of Malacca.[37]
Letter from William Farquhar to Sultan Muhammad Kanzul Alam, the 21st Sultan of Brunei, dated 28 November 1819. In the first line, Farquhar mentions that Sultan Hussein Shah and Temenggong Abdul Rahman allowed the British East India Company to establish a factory in Singapore on 6 February 1819.[38][39]
The British governor Stamford Raffles arrived in Singapore on 28 January 1819 and soon recognised the island as a natural choice for the new port.[40] The island was then nominally ruled by Tengku Abdul Rahman, the Sultan of Johor, who was controlled by the Dutch and the Bugis.[41] However, the Sultanate was weakened by factional division: Abdul Rahman, the
Temenggong of Johor to Tengku Abdul Rahman, as well as his officials, were loyal to the Sultan's elder brother Tengku Long, who was living in exile in Penyengat Island, Riau Islands. With the Temenggong's help, Raffles managed to smuggle Tengku Long back into Singapore. Raffles offered to recognise Tengku Long as the rightful Sultan of Johor, under the title of Sultan Hussein, as well as provide him with a yearly payment of $5000 and another $3000 to the Temenggong; in return, Sultan Hussein would grant the British the right to establish a trading post on Singapore.[42] The Treaty of Singapore was signed on 6 February 1819.[43][44]
1825 survey map. Singapore's free port trade was at Singapore River for 150 years. Fort Canning hill (centre) was home to its ancient and early colonial rulers.
In 1824, a further treaty with the Sultan led to the entire island becoming a part of the British Empire.[45] In 1826, Singapore became part of the Straits Settlements, then under the jurisdiction of British India. Singapore became the regional capital in 1836.[46] Prior to Raffles' arrival, there were only about a thousand people living on the island, mostly indigenous Malays along with a handful of Chinese.[47] By 1860 the population had swelled to over 80,000, more than half being Chinese.[45] Many of these early immigrants came to work on the pepper and gambier plantations.[48] In 1867, the Straits Settlements were separated from British India, coming under the direct control of Britain.[49] Later, in the 1890s, when the rubber industry became established in Malaya and Singapore,[50] the island became a global centre for rubber sorting and export.[45]
Panorama of Singapore at sunrise, 1865, lithograph by Vincent Brooks.
Singapore was not greatly affected by the First World War (1914–18), as the conflict did not spread to Southeast Asia. The only significant event during the war was the 1915 Singapore Mutiny by Muslimsepoys from British India, who were garrisoned in Singapore.[51] After hearing rumours that they were to be sent to fight the Ottoman Empire, a Muslim state, the soldiers rebelled, killing their officers and several British civilians before the mutiny was suppressed by non-Muslim troops arriving from Johore and Burma.[52]
After World War I, the British built the large Singapore Naval Base as part of the defensive Singapore strategy.[53] Originally announced in 1921, the construction of the base proceeded at a slow pace until the Japanese invasion of Manchuria in 1931. Costing $60 million and not fully completed in 1938, it was nonetheless the largest dry dock in the world, the third-largest floating dock, and had enough fuel tanks to support the entire British navy for six months.[53][54][55] The base was defended by heavy 15-inch (380 mm) naval guns stationed at Fort Siloso, Fort Canning and Labrador, as well as a Royal Air Force airfield at Tengah Air Base. Winston Churchill touted it as the "Gibraltar of the East", and military discussions often referred to the base as simply "East of Suez". However, the British Home Fleet was stationed in Europe, and the British could not afford to build a second fleet to protect their interests in Asia. The plan was for the Home Fleet to sail quickly to Singapore in the event of an emergency. As a consequence, after World War II broke out in 1939, the fleet was fully occupied with defending Britain, leaving Singapore vulnerable to Japanese invasion.[56][57]
During the Pacific War, the Japanese invasion of Malaya culminated in the Battle of Singapore. When the British force of 60,000 troops surrendered on 15 February 1942, British prime minister Winston Churchill called the defeat "the worst disaster and largest capitulation in British history".[58] British and Empire losses during the fighting for Singapore were heavy, with a total of nearly 85,000 personnel captured.[59] About 5,000 were killed or wounded,[60] of which Australians made up the majority.[61][62][63] Japanese casualties during the fighting in Singapore amounted to 1,714 killed and 3,378 wounded.[59][g] The occupation was to become a major turning point in the histories of several nations, including those of Japan, Britain, and Singapore. Japanese newspapers triumphantly declared the victory as deciding the general situation of the war.[64][65] Between 5,000 and 25,000 ethnic Chinese people were killed in the subsequent Sook Ching massacre.[66] British forces had planned to liberate Singapore in 1945/1946; however, the war ended before these operations could be carried out.[67][68]
After the Japanese surrender to the Allies on 15 August 1945, Singapore fell into a brief state of violence and disorder; looting and revenge-killing were widespread. British, Australian, and Indian troops led by Lord Louis Mountbattenreturned to Singapore to receive the formal surrender of Japanese forces in the region from General Seishirō Itagaki on behalf of General Hisaichi Terauchi on 12 September 1945.[67][68] Meanwhile, Tomoyuki Yamashita was tried by a US military commission for war crimes, but not for crimes committed by his troops in Malaya or Singapore. He was convicted and hanged in the Philippines on 23 February 1946.[69][70]
Much of the infrastructure in Singapore had been destroyed during the war, including those needed to supply utilities. A shortage of food led to malnutrition, disease, and rampant crime and violence. A series of strikes in 1947 caused massive stoppages in public transport and other services. However, by late 1947 the economy began to recover, facilitated by a growing international demand for tin and rubber.[71] The failure of Britain to successfully defend its colony against the Japanese changed its image in the eyes of Singaporeans. British Military Administration ended on 1 April 1946, and Singapore became a separate Crown Colony.[71] In July 1947, separate Executive and Legislative Councils were established and the election of six members of the Legislative Council was scheduled for the following year.[72]
Singapore thrived as an entrepôt. In the 1960s, bumboats were used to transport cargoes and supplies between nearshore ships and Singapore River.
PAP leaders believed that Singapore's future lay with Malaya, due to strong ties between the two. It was thought that reuniting with Malaya would benefit the economy by creating a common market, alleviating ongoing unemployment woes in Singapore. However, a sizeable left-wing faction of the PAP was strongly opposed to the merger, fearing a loss of influence, and hence formed the Barisan Sosialis, after being kicked out from the PAP.[78][79] The ruling party of Malaya, United Malays National Organisation (UMNO), was staunchly anti-communist, and it was suspected UMNO would support the non-communist factions of PAP. UMNO, initially sceptical of the idea of a merger due to distrust of the PAP government and concern that the large ethnic Chinese population in Singapore would alter the racial balance in Malaya on which their political power base depended, became supportive of the idea of the merger due to joint fear of a communist takeover.[80]
On 27 May 1961, Malaya's prime minister, Tunku Abdul Rahman, made a surprise proposal for a new Federation called Malaysia, which would unite the current and former British possessions in the region: the Federation of Malaya, Singapore, Brunei, North Borneo, and Sarawak.[80][81] UMNO leaders believed that the additional Malay population in the Bornean territories would balance Singapore's Chinese population.[75] The British government, for its part, believed that the merger would prevent Singapore from becoming a haven for communism.[82] To obtain a mandate for a merger, the PAP held a referendum on the merger. This referendum included a choice of different terms for a merger with Malaysia and had no option for avoiding merger altogether.[83][84] On 16 September 1963, Singapore joined with Malaya, the North Borneo, and Sarawak to form the new Federation of Malaysia under the terms of the Malaysia Agreement.[85] Under this Agreement, Singapore had a relatively high level of autonomy compared to the other states of Malaysia.[86]
Indonesia opposed the formation of Malaysia due to its own claims over Borneo and launched Konfrontasi ("Confrontation" in Indonesian) in response to the formation of Malaysia.[87] On 10 March 1965, a bomb planted by Indonesian saboteurs on a mezzanine floor of MacDonald House exploded, killing three people and injuring 33 others. It was the deadliest of at least 42 bomb incidents which occurred during the confrontation.[88] Two members of the Indonesian Marine Corps, Osman bin Haji Mohamed Ali and Harun bin Said, were eventually convicted and executed for the crime.[89] The explosion caused US$250,000 (equivalent to US$2,494,456 in 2024) in damages to MacDonald House.[90][91]
Even after the merger, the Singaporean government and the Malaysian central government disagreed on many political and economic issues.[92] Despite an agreement to establish a common market, Singapore continued to face restrictions when trading with the rest of Malaysia. In retaliation, Singapore did not extend to Sabah and Sarawak the full extent of the loans agreed to for economic development of the two eastern states. Talks soon broke down, and abusive speeches and writing became rife on both sides. This led to communal strife in Singapore, culminating in the 1964 race riots.[93] On 7 August 1965, Malaysian prime minister Tunku Abdul Rahman, seeing no alternative to avoid further bloodshed (and with the help of secret negotiations by PAP leaders, as revealed in 2015)[94] advised the Parliament of Malaysia that it should vote to expel Singapore from Malaysia.[92] On 9 August 1965, the Malaysian Parliament voted 126 to 0 to move a bill to amend the constitution, expelling Singapore from Malaysia, which left Singapore as a newly independent country.[75][95][96][97][98][94]
Lee Kuan Yew, the first prime minister of Singapore.
After being expelled from Malaysia, Singapore became independent as the Republic of Singapore on 9 August 1965,[99][100] with Lee Kuan Yew and Yusof bin Ishak as the first prime minister and president respectively.[101][102] In 1967, the country co-founded the Association of Southeast Asian Nations (ASEAN).[103] Race riots broke out once more in 1969.[104] Lee Kuan Yew's emphasis on rapid economic growth, support for business entrepreneurship, and limitations on internal democracy shaped Singapore's policies for the next half-century.[105][106] Economic growth continued throughout the 1980s, with the unemployment rate falling to 3% and real GDP growth averaging at about 8% up until 1999. During the 1980s, Singapore began to shift towards high-tech industries, such as the wafer fabrication sector, in order to remain competitive as neighbouring countries began manufacturing with cheaper labour. Singapore Changi Airport was opened in 1981 and Singapore Airlines was formed.[107] The Port of Singapore became one of the world's busiest ports and the service and tourism industries also grew immensely during this period.[108][109]
The PAP has remained in power since independence. Some activists and opposition politicians see the government's strict regulation of political and media activities as an infringement on political rights.[110] In response, Singapore has seen several significant political changes, such as the introduction of the non-constituency members of parliament in 1984 to allow up to three losing candidates from opposition parties to be appointed as MPs. Group representation constituencies (GRCs) were introduced in 1988 to create multi-seat electoral divisions, intended to ensure minority representation in parliament.[111] Nominated members of parliament were introduced in 1990 to allow non-elected non-partisan MPs.[112] The constitution was amended in 1991 to provide for an elected president who has veto power in the use of past reserves and appointments to certain public offices.[113]
Executive: The executive consists of the cabinet, led by the prime minister, and the Attorney General's Chambers led by the Attorney-General.[126] The cabinet is collectively responsible for all government policies and the day-to-day administration of the affairs of state. It is typically composed of members of the Singapore Parliament. The prime minister is appointed by the President, and the ministers in the cabinet and the attorney-general are appointed by the president, acting on the advice and consent of the prime minister. The prime minister is the effective head of the executive branch of government.[127][124]
Legislature: The Singapore Parliament is unicameral and, together with the president, comprises the legislature.[128] Members of Parliament (MP) consist of elected, non-constituency, and nominated members. The majority of MPs are elected into parliament at a general election. The Singapore Parliament is collectively responsible for enacting the laws governing the state.[124] The president holds limited discretionary powers of oversight over the government. The president's veto powers are further subject to parliamentary overruling.[129][130]
Judiciary: The judiciary's function is to independently administer justice and is headed by the Chief Justice. The judges and judicial commissioners are appointed by the president on the advice of the prime minister.[131] The Supreme Court and State Courts adjudicates in civil disputes between persons, convicts or acquits accused persons in criminal prosecutions, and interprets laws to decide on its constitutionality. Any law or provision of a law found to be unconstitutional can be struck down by the Supreme Court.[132]
The president is directly elected by popular vote for a renewable six-year term. Requirements for this position, which were enacted by the PAP government, are extremely stringent, such that only a handful of people qualify for the candidacy.[133][134] These qualifications include that a candidate needs to be a person at least 45 years of age who is no longer a member of a political party, to either have held public office for at least 3 years in a number of specific public service leadership roles, or to have 3 years experience as chief executive of a fully profitable private sector company with at least S$500 million in shareholders' equity, be a resident in Singapore for at least 10 years, not have a criminal record, and more.[135][134][136] Candidates must also "satisfy" the Presidential Elections Committee (PEC) that he or she is a person of integrity, good character and reputation.[137]
From 2017, the Constitution requires that presidential elections be "reserved" for a racial community if no one from that ethnic group has been elected to the presidency in the five most recent terms.[138] Only members of that community may qualify as candidates in a reserved presidential election.[139] In the 2017 presidential election, this combination of stringent requirements and a reserved election that required the candidate to be of the 13% Malay ethnic group led to the PEC approving a single candidate for the presidency;[140]Halimah Yacob, considered part of the Malay community, won in an uncontested election. She also became Singapore's first female president.
Members of Parliament (MPs) are elected at least every five years (or sooner with a snap election). The 14th and current Parliament has 103 members; 93 were directly elected from the 31 constituencies, nine are nonpartisan nominated members appointed by the president, and three are non-constituency members from opposition parties who were not elected in the last general election but appointed to the legislature to increase opposition party representation. In group representation constituencies (GRCs), political parties assemble teams of candidates to contest elections. At least one MP in a GRC must be of an ethnic minority background. All elections are held using first-past-the-post voting.[141] MPs host weekly political surgeries, called "Meet-the-People Sessions", where they help constituents resolve personal issues which can be related to housing, financial assistance, and immigration.[142]
The People's Action Party occupies a dominant position in Singaporean politics, having won large parliamentary majorities in every election since self-governance was granted in 1959. The PAP, self-described as pragmatic, have a syncretic ideology combining free-market principles, civil nationalism, and welfarism.[143][144][145] Despite promulgating restrictions on civil liberties, Singapore under the PAP has seen consistent economic growth and political stability.[146] The most represented and popular opposition party is the centre-left Workers' Party, which holds 8 seats in Parliament.[122]
The long-standing hegemony of the People's Action Party has led to Singapore being described by academics as an illiberal democracy,[147][148][149][150] or a soft-authoritarian state in which the PAP faces little to no feasible political competition to its rule of the country.[151][152][153][154] The multi-party democratic process of Singapore has been described as "minimal" in comparison to the state's focus on economic development and social order.[155] According to Gordon P. Means, professor emeritus of political science at McMaster University, Singapore reinvented the "benevolent" yet "highly authoritarian" colonial system of governance inherited from Britain rather than forging a full democracy. A conservative ideology of "Asian values" evolved to replace British rule, based on "communal loyalty, distrust of government, and avoidance of individual or collective responsibility for wider public interests", with less regard for human rights in the nascent Western sense.[156] The fact that "neither the public nor elites had experience with democracy" helped create Singapore's political culture, as dominated by status-focused hierarchies committed to economic development.[152] The legacy of Asian values and the limited political culture within Singapore has led to the country being described as "classic illustration of soft authoritarianism",[155] and "profoundly illiberal".[157]
The judicial system is based on English common law, continuing the legal tradition established during British rule and with substantial local differences. Criminal law is based on the Indian Penal Code originally intended for British India, and was at the time as a crown colony also adopted by the British colonial authorities in Singapore and remains the basis of the criminal code in the country with a few exceptions, amendments and repeals since it came into force.[158]Trial by jury was abolished in 1970.[159] Singapore is known for its strict laws and conservative stances on crime; both corporal punishment (by caning)[160][161] and capital punishment (by hanging) are retained and commonly used as legal penalties.[162]
In the Corruption Perceptions Index, which ranks countries by "perceived levels of public sector corruption", Singapore has consistently ranked as one of the least corrupt countries in the world, in spite of being illiberal.[170] Singapore's unique combination of a strong, soft authoritarian government with an emphasis on meritocracy is known as the "Singapore model", and is regarded as a key factor behind Singapore's political stability, economic growth, and harmonious social order.[171][172][173][174] In 2021, the World Justice Project's Rule of Law Index ranked Singapore as 17th overall among the world's 193 countries for adherence to the rule of law. Singapore ranked high on the factors of order and security (#3), absence of corruption (#3), regulatory enforcement (#4), civil justice (#8), and criminal justice (#7), and ranked significantly lower on factors of open government (#34), constraints on government powers (#32), and fundamental rights (#38).[175]
Prime Minister Lee Hsien Loong at the 2017 G20 meeting in Germany. Since 2010, Singapore has often been invited to participate in G20 processes.
Singapore's stated foreign policy priority is maintaining security in Southeast Asia and surrounding territories. An underlying principle is political and economic stability in the region.[176] It has diplomatic relations with more than 180 sovereign states.[177]
As one of the five founding members of ASEAN,[178] Singapore is a strong supporter of the ASEAN Free Trade Area (AFTA) and the ASEAN Investment Area (AIA); it is also the host of the APEC Secretariat.[179] Singapore is also a founding member of The Forum of Small States (FOSS), a voluntary and informal grouping at the UN.[180]
In general, bilateral relations with other ASEAN members are strong; however, disagreements have arisen,[186] and relations with neighbouring Malaysia and Indonesia have sometimes been strained.[187] Malaysia and Singapore have clashed over the delivery of fresh water to Singapore,[188] and access by the Singapore Armed Forces to Malaysian airspace.[187] Border issues exist with Malaysia and Indonesia, and both have banned the sale of marine sand to Singapore over disputes about Singapore's land reclamation.[189] Some previous disputes, such as the Pedra Branca dispute, have been resolved by the International Court of Justice.[190] Piracy in the Strait of Malacca has been a cause of concern for all three countries.[188] Close economic ties exist with Brunei, and the two share a pegged currency value, through a Currency Interchangeability Agreement between the two countries which makes both Brunei dollar and Singapore dollar banknotes and coins legal tender in either country.[191][192]
The first diplomatic contact with China was made in the 1970s, with full diplomatic relations established in the 1990s. China has been Singapore's largest trading partner since 2013, after surpassing Malaysia.[193][194][195][196][197] Singapore and the United States share a long-standing close relationship, in particular in defence, the economy, health, and education. Singapore has also increased co-operation with ASEAN members and China to strengthen regional security and fight terrorism, and participated in ASEAN's first joint maritime exercise with China in 2018.[198] It has also given support to the US-led coalition to fight terrorism, with bilateral co-operation in counter-terrorism and counter-proliferation initiatives, and joint military exercises.[186]
In 2007, military personnel from the Singapore Armed Forces were deployed in Afghanistan as part of a multinational coalition.
The Singaporean military, arguably the most technologically advanced in Southeast Asia,[205] consists of the Army, the Navy, the Air Force and the Digital and Intelligence Service. It is seen as the guarantor of the country's independence,[206] translating into Singapore culture, involving all citizens in the country's defence.[207] The government spent 2.7% of the country's GDP on the military in 2024, the highest in the region.[208]
After its independence, Singapore had only two infantry regiments commanded by British officers. Considered too small to provide effective security for the new country, the development of its military forces became a priority.[209] In addition, in October 1971, Britain pulled its military out of Singapore, leaving behind only a small British, Australian and New Zealand force as a token military presence.[210] A great deal of initial support came from Israel,[209] a country unrecognised by Singapore's neighbouring Muslim-majority nations of Malaysia and Indonesia.[211][212][213] The Israel Defense Forces (IDF) commanders were tasked by the Singapore Government to create the Singapore Armed Forces (SAF) from scratch, and Israeli instructors were brought in to train Singaporean soldiers. Military courses were conducted according to the IDF's format, and Singapore adopted a system of conscription and reserve service based on the Israeli model.[209] Singapore still maintains strong security ties with Israel and is one of the biggest buyers of Israeli arms and weapons systems,[214] with one recent example being the MATADOR anti-tank weapon.[215]
The SAF is being developed to respond to a wide range of issues in both conventional and unconventional warfare. The Defence Science and Technology Agency (DSTA) is responsible for procuring resources for the military.[216] The geographic restrictions of Singapore mean that the SAF must plan to fully repulse an attack, as they cannot fall back and re-group. The small size of the population has also affected the way the SAF has been designed, with a small active force and a large number of reserves.[207]
Singapore has conscription for all able-bodied males at age 18, except those with a criminal record or who can prove that their loss would bring hardship to their families. Males who have yet to complete pre-university education, are awarded the Public Service Commission (PSC) scholarship, or are pursuing a local medical degree can opt to defer their draft.[217][218] Though not required to perform military service, the number of women in the SAF has been increasing: since 1989 they have been allowed to fill military vocations formerly reserved for men. Before induction into a specific branch of the armed forces, recruits undergo at least nine weeks of basic military training.[219]
Capital punishment is a legal and enforced penalty in Singapore. The country is one of four in the developed world to retain the death penalty, along with the United States, Japan and Taiwan. Particularly, its use against drug trafficking has been a source of contention with non-governmental organisations such as Amnesty International and Human Rights Watch.[235][236] The government has responded that it has "no doubts" that it is the right policy and that there is "clear evidence" of serious deterrence, and that the law should be looked at upon in the wider context of "saving lives", particularly citizens.[237] In 2004, Amnesty International claimed that some legal provisions of the Singapore system for the death penalty conflict with "the right to be presumed innocent until proven guilty".[238] The government has disputed Amnesty's claims, stating that their "position on abolition of the death penalty is by no means uncontested internationally" and that the report contains "grave errors of facts and misrepresentations".[239]
From 1938 to 2023, sexual relations between men were technically illegal under Section 377A of the Penal Code, first introduced during British colonial rule.[240] During the last few decades, this law was mostly unenforced and pressure to repeal it increased as homosexuality became more accepted by Singaporean society.[241] Meanwhile, sexual relations between women had always been legal.[242] In 2022, Prime Minister Lee Hsien Loong announced that Singapore would repeal 377A, effectively decriminalising homosexual behaviour. Nevertheless, he added that the repeal will not affect the recognition of "traditional familial and societal norms," including how marriage is defined, leaving the legal status of same-sex marriage unchanged for the time, although the possibility of civil unions was not officially ruled out.[243] Lee described this as a compromise between the conservative (and often religious) and progressive elements of Singaporean society to prevent further political fracturing.[244] The law was officially repealed on 3 January 2023.[245]
Pink Dot SG, an event held in support of the LGBT community, has drawn thousands of people annually since 2009 with increasing attendance.[246] According to a survey conducted by the Institute of Policy Studies in 2019, Singaporean society has become more liberal on LGBT rights. In the survey, more than 20% of people said that sexual relations between adults of the same sex were not wrong at all or not wrong most of the time, up from 10% in 2013. The survey found that 27% felt the same way about same-sex marriage (an increase from 15% in 2013) and 30% did so about same-sex couples adopting a child (an increase from 24% in 2013).[247][248] In 2021, six Singaporeans protested for improved trans protections in the educational system outside the Ministry of Education headquarters at Buona Vista.[249]
Pimps often traffic women from neighbouring countries such as China, Malaysia and Vietnam at their brothels as well as rented apartments and hostels for higher profit margins when they get a cut from customers.[250][251] In response, amendments were made to the Women's Charter by the government in 2019 to legislate more serious punishments for traffickers, including imprisonment of up to seven years and a fine of S$100,000.[252]
Singapore has a highly developed market economy, based historically on extended entrepôt trade. Along with Hong Kong, South Korea, and Taiwan, Singapore is one of the Four Asian Tigers, and has surpassed its peers in terms of Gross Domestic Product (GDP) per capita. Between 1965 and 1995, growth rates averaged around 6 per cent per annum, transforming the living standards of the population.[253]
The Singaporean economy is regarded as free,[254] innovative,[255]
dynamic[256] and business-friendly.[257] For several years, Singapore has been one of the few[258] countries with a AAA credit rating from the big three, and the only Asian country to achieve this rating.[259] Singapore attracts a large amount of foreign investment as a result of its location, skilled workforce, low tax rates, advanced infrastructure and zero-tolerance against corruption.[260] It was the world's 4th most competitive economy in 2023, according to the International Institute for Management Development's World Competitiveness Ranking of 64 countries,[261] with the highest GDP (PPP) per capita.[262][263][264] Roughly 44 percent of the Singaporean workforce is made up of non-Singaporeans.[265] Despite market freedom, Singapore's government operations have a significant stake in the economy, contributing 22% of the GDP.[266] The city is a popular location for conferences and events.[267]
Singapore has been identified as a tax haven[274] for the wealthy due to its low tax rates on personal income and tax exemptions on foreign-based income and capital gains. Individuals such as Australian millionaire retailer Brett Blundy and multi-billionaire Facebook co-founder Eduardo Saverin are two examples of wealthy individuals who have settled in Singapore.[275] In 2009, Singapore was removed from the Organisation for Economic Co-operation and Development (OECD) "liste grise" of tax havens,[276] and ranked fourth on the Tax Justice Network's 2015 Financial Secrecy Index of the world's off-shore financial service providers, banking one-eighth of the world's offshore capital, while "providing numerous tax avoidance and evasion opportunities".[277] In August 2016, The Straits Times reported that Indonesia had decided to create tax havens on two islands near Singapore to bring Indonesian capital back into the tax base.[278] In October 2016, the Monetary Authority of Singapore admonished and fined UBS and DBS and withdrew Falcon Private Bank's banking licence for their alleged role in the Malaysian Sovereign Fund scandal.[279][280]
In 2016, Singapore was rated the world's most expensive city for the third consecutive year by the Economist Intelligence Unit,[281][282] and this remained true in 2018.[283] The government provides numerous assistance programmes to the homeless and needy through the Ministry of Social and Family Development, so acute poverty is rare. Some of the programmes include providing financial assistance to needy households, providing free medical care at government hospitals, and paying for children's tuition.[284][285][286] Other benefits include compensation for gym fees to encourage citizens to exercise,[287] up to S$166,000 as a baby bonus for each citizen,[288] heavily subsidised healthcare, financial aid for the disabled, the provision of reduced-cost laptops for poor students,[289] rebates for costs such as public transport[290] and utility bills, and more.[291][292] As of 2018 Singapore's ranking in the Human Development Index is 9th in the world, with an HDI value of 0.935.[293]
Land reclamation projects have increased Singapore's land area from 580 km2 (220 sq mi) in the 1960s to 710 km2 (270 sq mi) by 2015, an increase of some 22% (130 km2).[300] The country is projected to reclaim another 56 km2 (20 sq mi).[301] Some projects involve merging smaller islands through land reclamation to form larger, more functional and habitable islands, as has been done with Jurong Island.[302] The type of sand used in reclamation is found in rivers and beaches, rather than deserts, and is in great demand worldwide. In 2010 Singapore imported almost 15 million tons of sand for its projects, the demand being such that Indonesia, Malaysia, and Vietnam have all restricted or barred the export of sand to Singapore in recent years. As a result, in 2016 Singapore switched to using polders for reclamation, in which an area is enclosed and then pumped dry.[303]
Singapore has a tropical rainforest climate (Köppen: Af) with no distinctive seasons, uniform temperature and pressure, high humidity, and abundant rainfall.[310][311] Temperatures usually range from 23 to 32 °C (73 to 90 °F). While temperature does not vary greatly throughout the year, there is a wetter monsoon season from November to February.[312]
From July to October, there is often haze caused by bush fires in neighbouring Indonesia, usually from the island of Sumatra.[313] Singapore follows the GMT+8 time zone, one hour ahead of the typical zone for its geographical location.[314] This causes the sun to rise and set particularly late during February, where the sun rises at 7:15 am and sets around 7:20 pm. During July, the sun sets at around 7:15 pm. The earliest the sun rises and sets is in late October and early November when the sun rises at 6:46 am and sets at 6:50 pm.[315]
Singapore recognises that climate change and rising sea levels in the decades ahead will have major implications for its low-lying coastline. It estimates that the nation will need to spend $100 billion over the course of the next century to address the issue. In its 2020 budget, the government set aside an initial $5 billion towards a Coastline and Flood Protection Fund.[316][317] Singapore is the first country in Southeast Asia to levy a carbon tax on its largest carbon-emitting corporations producing more than 25,000 tons of carbon dioxide per year, at $5 per ton.[318]
To reduce the country's dependence on fossil fuels, it has ramped up deployment of solar panels on rooftops and vertical surfaces of buildings, and other initiatives like building one of the world's largest floating solar farms at Tengeh Reservoir in Tuas.[319]
Climate data for Singapore (1991–2020 normals, extremes 1929–1941 and 1948–present)
Singapore considers water a national security issue and the government has sought to emphasise conservation.[323] Water access is universal and of high quality, though the country is projected to face significant water-stress by 2040.[324][325] To circumvent this, the Public Utilities Board has implemented the "four national taps" strategy – water imported from neighbouring Malaysia, urban rainwater catchments, reclaimed water (NEWater) and seawater desalination.[326] Singapore's approach does not rely only on physical infrastructure; it also emphasises proper legislation and enforcement, water pricing, public education as well as research and development.[327] Singapore has declared that it will be water self-sufficient by the time its 1961 long-term water supply agreement with Malaysia expires in 2061. However, according to official forecasts, water demand in Singapore is expected to double from 1.4 to 2.8 billion litres (1.4 to 2.8 million cubic metres; 370 to 740 million US gallons) per day between 2010 and 2060. The increase is expected to come primarily from non-domestic water use, which accounted for 55% of water demand in 2010 and is expected to account for 70% of demand in 2060. By that time, water demand is expected to be met by reclaimed water at the tune of 50% and by desalination accounting for 30%, compared to only 20% supplied by internal catchments.[328][329]
Singapore is expanding its recycling system and intends to spend S$10 billion (US$7.4 billion) in water treatment infrastructure upgrades.[330] The Ulu Pandan wastewater treatment was specially built to test advanced used-water treatment processes before full deployment and won the Water/Wastewater Project of the Year Award at the 2018 Global Water Awards in Paris, France.[331] Operation started in 2017 and was jointly developed by PUB and the Black & Veatch + AECOM Joint Venture.[332]
Singapore has a road system covering 3,356 kilometres (2,085 mi), which includes 161 kilometres (100 mi) of expressways.[337][338] The Singapore Area Licensing Scheme, implemented in 1975, became the world's first congestion pricing scheme, and included other complementary measures such as stringent car ownership quotas and improvements in mass transit.[339][340] Upgraded in 1998 and renamed Electronic Road Pricing (ERP), the system introduced electronic toll collection, electronic detection, and video surveillance technology.[341] A satellite-based system was due to replace the physical gantries by 2020, but has been delayed until 2026 due to global shortages in the supply of semiconductors.[342] As Singapore is a small island with a high population density, the number of private cars on the road is restricted with a pre-set car population quota, to curb pollution and congestion. Car buyers must pay for Additional Registration Fees (ARF) duties of either 100%, 140%, 180% or 220% of the vehicle's Open Market Value (OMV), and bid for a Singaporean Certificate of Entitlement (COE) (that varies twice a month in supply based on the number of car registrations and de-registrations), which allows the car to be driven on the road for maximum period of 10 years. Car prices are generally significantly higher in Singapore than in other English-speaking countries.[343] As with most Commonwealth countries, vehicles on the road and people walking on the streets keep to the left (left-hand traffic).[344]
Singapore is a major international transport hub in Asia, serving some of the busiest sea and air trade routes. Changi Airport is an aviation centre for Southeast Asia and a stopover on Qantas' Kangaroo Route between Sydney and London.[346] There are two civilian airports in Singapore, Changi Airport and Seletar Airport.[347][348] The Changi Airport hosts a network of over 100 airlines connecting Singapore to some 300 cities in about 70 countries and territories worldwide.[349] It has been rated one of the best international airports by international travel magazines, including being rated as the world's best airport for the first time in 2006 by Skytrax.[350] It also had three of the ten busiest international air routes in the world in 2023: the busiest between Kuala Lumpur–Singapore, seventh busiest between Jakarta–Singapore, and ninth busiest between Bangkok Suvarnahbumi–Singapore.[351]
Singapore Airlines, which is the flag carrier of Singapore,[352] has been regarded as a 5-star airline by Skytrax[353] and been in the world top 10 list of airlines for multiple consecutive years.[354] It held the title of the World's Best Airline by Skytrax in 2023. It won this title 12 times. Its hub, Changi Airport had also been rated as the world's best airport from 2013 to 2020 before being superseded by Hamad International Airport in Doha.[355] It reclaimed this title in 2023[356] before being superseded once more in 2024.[357]
Sea
Port of Singapore viewed from The Pinnacle (2015)
The Port of Singapore, managed by port operators PSA International and Jurong Port, was the world's second-busiest port in 2019 in terms of shipping tonnage handled, at 2.85 billion gross tons (GT), and in terms of containerised traffic, at 37.2 million twenty-foot equivalent units (TEUs).[358] It is also the world's second-busiest, behind Shanghai, in terms of cargo tonnage with 626 million tons handled. In addition, the port is the world's busiest for transshipment traffic and the world's biggest ship refuelling centre.[359]
Industry sectors
Singapore is the world's 3rd-largest foreign exchange centre, 6th-largest financial centre,[360] 2nd-largest casino gambling market,[361] 3rd-largest oil-refining and trading centre, largest oil-rig producer and hub for ship repair services,[362][363][364] and largest logistics hub.[365] The economy is diversified, with its top contributors being financial services, manufacturing, and oil-refining. Its main exports are refined petroleum, integrated circuits, and computers,[366] which constituted 27% of the country's GDP in 2010. Other significant sectors include electronics, chemicals, mechanical engineering, and biomedical sciences. Singapore was ranked 4th in the Global Innovation Index in 2024 and 7th in 2022.[367][368][369][370][371] In 2019, there were more than 60 semiconductor companies in Singapore, which together constituted 11% of the global market share. The semiconductor industry alone contributes around 7% of Singapore's GDP.[372]
The nation's best known global companies include Singapore Airlines, Changi Airport, and the Port of Singapore, all of which are among the most-awarded in their respective fields. Singapore Airlines was ranked as Asia's most-admired company, and the world's 19th most-admired company in 2015 by Fortune's annual "50 most admired companies in the world" industry surveys. Other awards it has received include the US-based Travel + Leisure's Best International Airline award, which it has won for 20 consecutive years.[375][376] Changi Airport connects over 100 airlines to more than 300 cities. The strategic international air hub has more than 480 World's Best Airport awards as of 2015[update], and is known as the most-awarded airport in the world.[377] Over ten free-trade agreements have been signed with other countries and regions.[186] Singapore is the second-largest foreign investor in India.[378] It is the 14th largest exporter and the 15th largest importer in the world.[379][380]
Tourism is a major industry and contributor to the Singaporean economy, attracting 13.6 million international tourists in 2023, more than double Singapore's total population.[381] Tourism contributed directly to about 3% of Singapore's GPD, on average, in the 10 years before 2023, excluding the Covid-19 pandemic years.[382] Altogether, the sector generated approximately 8.6% of Singapore's employment in 2016.[383]
The Singapore Tourism Board (STB) is the statutory board under the Ministry of Trade and Industry which is tasked with the promotion of the country's tourism industry. In August 2017 the STB and the Economic Development Board (EDB) unveiled a unified brand, Singapore – Passion Made Possible, to market Singapore internationally for tourism and business purposes.[393] The Orchard Road district, which contains multi-storey shopping centres and hotels, can be considered the centre of shopping and tourism in Singapore.[390] Other popular tourist attractions include the Singapore Zoo, River Wonders, Bird Paradise and Night Safari (located in Northern Singapore). The Singapore Zoo has embraced the open zoo concept whereby animals are kept in enclosures, separated from visitors by hidden dry or wet moats, instead of caging the animals, and the River Wonders has 300 species of animals, including numerous endangered species.[394] Singapore promotes itself as a medical tourism hub, with about 200,000 foreigners seeking medical care there each year. Singapore medical services aim to serve at least one million foreign patients annually and generate US$3 billion in revenue.[395]
As of mid-2023, the estimated population of Singapore was 5,917,600, of whom 3,610,700 (61.6%) were citizens and the remaining 2,306,900 (38.4%) were either permanent residents (522,300) or international students, foreign workers, or dependants (1,644,500).[396] The overall population increased 5% from the prior year, driven largely by foreign workers.[397] This proportion is largely unchanged from the 2010 census.[398][399]
The 2020 census reported that about 74.3% of residents were of Chinese descent, 13.5% of Malay descent, 9.0% of Indian descent, and 3.2% of other descent (such as Eurasian); this proportion was virtually identical to the 2010 census, with slight increases among Chinese and Malay (0.2% and 0.1% respectively) and minor decreases in Indian and others (0.2% and 0.1%).[400][398] Prior to 2010, each person could register as a member of only one race, by default that of his or her father; therefore, mixed-race persons were solely grouped under their father's race in government censuses. From 2010 onward, people may register using a multi-racial classification, in which they may choose one primary race and one secondary race, but no more than two.[401]
Like other developed countries in Asia, Singapore experienced a rapid decline in its total fertility rate (TFR) beginning in the 1980s.[402] Since 2010, its TFR has largely plateaued at 1.1 children per woman, which is among the lowest in the world and well below the 2.1 needed to replace the population.[403] Consequently, the median age of Singaporean residents is among the highest in the world, at 42.8 in 2022 compared to 39.6 ten years earlier.[404] Starting in 2001, the government introduced a series of programs to increase fertility, including paid maternity leave, childcare subsidies, tax relief and rebates, one-time cash gifts, and grants for companies that implement flexible work arrangements;[402] nevertheless, live births have continued to decline, hitting a record low in 2022.[405] Singapore's immigration policy is designed to alleviate the decline and maintain its working-age population.[406][407][408]
91% of resident households (i.e. households headed by a Singapore citizen or permanent resident) own the homes they live in, and the average household size is 3.43 persons (which include dependants who are neither citizens nor permanent residents).[409][410] However, due to scarcity of land, 78.7% of resident households live in subsidised, high-rise, public housing apartments developed by the Housing and Development Board (HDB). Also, 75.9% of resident households live in properties that are equal to, or larger than, a four-room (i.e. three bedrooms plus one living room) HDB flat or in private housing.[411][412] Live-in foreign domestic workers are quite common in Singapore, with about 224,500 foreign domestic workers there, as of December 2013.[413]
Most major religious denominations are present in Singapore, with the Inter-Religious Organisation, Singapore (IRO) recognising 10 major religions in the city state.[414] A 2014 analysis by the Pew Research Center found Singapore to be the world's most religiously diverse nation, with no single religion claiming a majority.[415]
Buddhism is the most widely practised religion, with 31% of residents declaring themselves adherents in the 2020 census. Christianity was the second largest religion at 18.9%, followed by Islam (15.6%), Taoism and Chinese Traditional Beliefs (8.8%) and Hinduism (5.0%). One-fifth of the population had no religious affiliation. The proportion of Christians, Muslims, and the nonreligious slightly increased between 2010 and 2020, while the proportion of Buddhists and Taoists slightly decreased; Hinduism and other faiths remained largely stable in their share of the population.[416]
Singapore hosts monasteries and Dharma centres from all three major traditions of Buddhism: Theravada, Mahayana, and Vajrayana. Most Buddhists in Singapore are Chinese and adhere to the Mahayana tradition,[417] owing to decades of missionary activity from China. However, Thailand's Theravada Buddhism has seen growing popularity among the populace (not only the Chinese) during the past decade. Soka Gakkai International, a Japanese Buddhist organisation, is practised by many people in Singapore, and mostly by those of Chinese descent. Tibetan Buddhism has also made slow inroads into the country in recent years.[418]
Malay was designated as a national language by the Singaporean government after independence from Britain in the 1960s to avoid friction with Singapore's Malay-speaking neighbours of Malaysia and Indonesia.[173] It has a symbolic, rather than functional purpose.[419][430][431] It is used in the national anthem Majulah Singapura,[432] in citations of Singaporean orders and decorations and in military commands.[433][434] Singaporean Malay is officially written in the Latin-based Rumi script, though some Singaporean Malays also learn the Arabic-based Jawi script.[435] Jawi is considered an ethnic script for use on Singaporean identity cards.[436]
Singaporeans are mostly bilingual, typically with English as their common language and their mother-tongue as a second language taught in schools, in order to preserve each individual's ethnic identity and values. According to the 2020 census, English was the language most spoken at home, used by 48.3% of the population; Mandarin was next, spoken at home by 29.9%.[434][437] Nearly half a million speak other ancestral Southern varieties of Chinese, mainly Hokkien, Teochew, and Cantonese, as their home language, although the use of these is declining in favour of Mandarin or just English.[438]Singapore Chinese characters are written using simplified Chinese characters.[439]
Singaporean English is largely based on British English, owing to the country's status as a former crown colony.[440][441] However, forms of English spoken in Singapore range from Standard Singapore English to a colloquial form known as Singlish, which is discouraged by the government as it claims it to be a substandard English creole that handicaps Singaporeans, presenting an obstacle to learning standard English and rendering the speaker incomprehensible to everyone except to another Singlish speaker.[442] Standard Singapore English is fully understandable to all Standard English speakers, while most English-speaking people do not understand Singlish. Nevertheless, Singaporeans have a strong sense of identity and connection to Singlish, whereby the existence of Singlish is recognised as a distinctive cultural marker for many Singaporeans.[443] As such, in recent times, the government has tolerated the diglossia of both Singlish and Standard English (only for those who are fluent in both), whilst continuously reinforcing the importance of Standard English amongst those who speak only Singlish (which is not mutually intelligible with the Standard English of other English-speaking countries).[443]
Education for primary, secondary, and tertiary levels is mostly supported by the state. All institutions, public and private, must be registered with the Ministry of Education (MOE).[444] English is the language of instruction in all public schools,[445] and all subjects are taught and examined in English except for the "mother tongue" language paper.[446] While the term "mother tongue" in general refers to the first language internationally, in Singapore's education system, it is used to refer to the second language, as English is the first language.[447][448] Students who have been abroad for a while, or who struggle with their "Mother Tongue" language, are allowed to take a simpler syllabus or drop the subject.[449][450]
Education takes place in three stages: primary, secondary, and pre-university education, with the primary education being compulsory. Students begin with six years of primary school, which is made up of a four-year foundation course and a two-year orientation stage. The curriculum is focused on the development of English, the mother tongue, mathematics, and science.[451][452] Secondary school lasts from four to five years, and is divided between Express, Normal (Academic), and Normal (Technical) streams in each school, depending on a student's ability level.[453] The basic coursework breakdown is the same as in the primary level, although classes are much more specialised.[454] Pre-university education takes place at either the 21 Junior Colleges or the Millennia Institute, over a period of two and three years respectively.[455] As alternatives to pre-university education, however, courses are offered in other post-secondary education institutions, including the 5 polytechnics and 3 ITE colleges. Singapore has six public universities,[456] of which the National University of Singapore and Nanyang Technological University are among the top 20 universities in the world.[457]
National examinations are standardised across all schools, with a test taken after each stage. After the first six years of education, students take the Primary School Leaving Examination (PSLE),[451] which determines their placement at secondary school. At the end of the secondary stage, O-Level or N-Level exams are taken;[458] at the end of the following pre-university stage, the GCE A-Level exams are taken.[459] Some schools have a degree of freedom in their curriculum and are known as autonomous schools, for secondary education level and above.[453]
Singapore is also an education hub, with more than 80,000 international students in 2006.[460] 5,000 Malaysian students cross the Johor–Singapore Causeway daily to attend schools in Singapore.[461] In 2009, 20% of all students in Singaporean universities were international students—the maximum cap allowed, a majority from ASEAN, China and India.[462]
Singapore students have excelled in many of the world education benchmarks in maths, science and reading. In 2015, both its primary and secondary students rank first in OECD's global school performance rankings across 76 countries—described as the most comprehensive map of education standards.[463][464] In 2016, Singapore students topped both the Program International Student Assessment (PISA)[465][466][467][468] and the Trends in International Mathematics and Science Study (TIMSS).[469][470][471] In the 2016 EF English Proficiency Index taken in 72 countries, Singapore placed 6th and has been the only Asian country in the top ten.[472][473][474][475]
Singapore has a generally efficient healthcare system, even though health expenditures are relatively low for developed countries.[476] The World Health Organisation ranks Singapore's healthcare system as 6th overall in the world in its World Health Report.[477] Singapore has had the lowest infant mortality rates in the world for the past two decades.[478] In 2019, Singaporeans had the longest life expectancy of any country at 84.8 years. Women can expect to live an average of 87.6 years with 75.8 years in good health. The averages are lower for men.[479] Singapore is ranked 1st on the Global Food Security Index.[480]
As of December 2011 and January 2013, 8,800 foreigners and 5,400 Singaporeans were respectively diagnosed with HIV,[481] but there are fewer than 10 annual deaths from HIV per 100,000 people. Adult obesity is below 10%.[482] There is a high level of immunisation.[483] In 2013, the Economist Intelligence Unit ranked Singapore as having the best quality of life in Asia and sixth overall in the world.[484]
The government's healthcare system is based upon the "3M" framework. This has three components: Medifund, which provides a safety net for those not able to otherwise afford healthcare; Medisave, a compulsory national medical savings account system covering about 85% of the population; and Medishield, a government-funded health insurance program. Public hospitals in Singapore have a considerable autonomy in their management decisions, and notionally compete for patients, but remain in government ownership.[485] A subsidy scheme exists for those on low income.[486] In 2008, 32% of healthcare was funded by the government. Healthcare accounts for approximately 3.5% of Singapore's GDP.[487]
Ornate details on top of Sri Mariamman Temple in Chinatown district, Singapore's oldest Hindu temple since 1827.
Despite its small size, Singapore has a diversity of languages, religions, and cultures.[488] Former prime ministers of Singapore, Lee Kuan Yew and Goh Chok Tong, have stated that Singapore does not fit the traditional description of a nation, calling it a society-in-transition, pointing out the fact that Singaporeans do not all speak the same language, share the same religion, or have the same customs.[488][489] Singaporeans who speak English as their native language would likely lean toward Western culture (along with either Christian culture or secularism),[490] while those who speak Chinese as their native language mostly lean toward Chinese culture, which has linkages with Chinese folk religion, Buddhism, Taoism and Confucianism. Malay-speaking Singaporeans mostly lean toward Malay culture, which itself is closely linked to Islamic culture.[491][492] Tamil-speaking Singaporeans mostly lean toward Tamil culture, which itself is mostly linked to Hindu culture. Racial and religious harmony is regarded as a crucial part of Singapore's success, and played a part in building a Singaporean identity.[493][494]
When Singapore became independent from the United Kingdom in 1963, most Singaporean citizens were transient migrant labourers who had no intention of staying permanently.[495] There was also a sizeable minority of middle-class, locally born people—known as Peranakans or Baba-Nyonya-descendants of 15th- and 16th-century Chinese immigrants. With the exception of the Peranakans who pledged their loyalties to Singapore, most of the labourers' loyalties lay with their respective homelands of Malaya, China and India. After independence, the government began a deliberate process of crafting a uniquely Singaporean identity and culture.[495] Singapore has a reputation as a nanny state.[496][497] The government also places a heavy emphasis on meritocracy, where one is judged based on one's ability.[498]
The National Gallery Singapore oversees the world's largest public collection of Singaporean and Southeast Asian art.
During the 1990s the National Arts Council was created to spearhead the development of performing arts, along with visual and literary art forms.[501] The National Gallery Singapore is the nation's flagship museum with some 8,000 works from Singaporean and other Southeast Asian artists. The Singapore Art Museum focuses on contemporary art from a Southeast Asian perspective.[502] The Red Dot Design Museum celebrates exceptional art and design of objects for everyday life, hosting more than 1,000 items from 50 countries. The lotus-shaped ArtScience Museum hosts touring exhibitions that combine art with the sciences. Other major museums include the Asian Civilisations Museum, the Peranakan Museum, and The Arts House.[503]The Esplanade is Singapore's largest performing arts centre. In 2016 alone, it was the site of 5,900 free art and culture events.[504][505]
Literature of Singapore, or "SingLit", consists of a collection of literary works by Singaporeans written chiefly in the country's four official languages: English, Malay, Mandarin, and Tamil. Singapore is increasingly regarded as having four sub-literatures instead of one. Many significant works have been translated and showcased in publications such as the literary journal Singa, published in the 1980s and 1990s with editors including Edwin Thumboo and Koh Buck Song, as well as in multilingual anthologies such as Rhythms: A Singaporean Millennial Anthology Of Poetry (2000), in which the poems were all translated three times each. A number of Singaporean writers such as Tan Swie Hian and Kuo Pao Kun have contributed work in more than one language.[506][507]
Singapore has a diverse music culture that ranges from pop and rock, to folk and classical. Western classical music plays a significant role in the cultural life in Singapore, with the Singapore Symphony Orchestra (SSO) instituted in 1979. Other notable western orchestras in Singapore include Singapore National Youth Orchestra[508] and the community-based Braddell Heights Symphony Orchestra.[509] Many orchestras and ensembles are also found in secondary schools and junior colleges. Various communities have their own distinct ethnic musical traditions: Chinese, Malays, Indians, and Eurasians. With their traditional forms of music and various modern musical styles, the fusion of different forms account for the musical diversity in the country.[510] The nation's lively urban musical scene has made it a centre for international performances and festivals in the region. Some of Singapore's best known pop singers include Stefanie Sun, JJ Lin, Liang Wern Fook, Taufik Batisah and Dick Lee, who is famous for composing National Day theme songs, including Home.[511][512]
Lau Pa Sat hawker centre in the financial district. Satay cart-stalls roll in after dusk, on a side street.
Singapore's diversity of cuisine is touted as a reason to visit the country, due to its combination of convenience, variety, quality, and price.[513] Local food items generally relate to a particular ethnicity – Chinese, Malay and Indian; but the diversity of cuisine has increased further by the hybridisation of different styles (e.g., the Peranakan cuisine, a mix of Chinese and Malay cuisine). In hawker centres, cultural diffusion is exemplified by traditionally Malay hawker stalls also selling Tamil food. Hainanese chicken rice, based on the Hainanese dish Wenchang chicken, is considered Singapore's national dish.[514][515]
The city-state has a burgeoning food scene ranging from hawker centres (open-air), food courts (air-conditioned), coffee shops (open-air with up to a dozen hawker stalls), cafes, fast food, simple kitchens, casual, celebrity and high-end restaurants.[516]Cloud kitchens and food delivery are also on the rise, with 70% of residents ordering from delivery apps at least once a month.[517][518] Many international celebrity chef restaurants are located within the integrated resorts.[519] Religious dietary strictures exist (Muslims do not eat pork and Hindus do not eat beef), and there is also a significant group of vegetarians. The Singapore Food Festival which celebrates Singapore's cuisine is held annually in July.[520]
Prior to the 1980s, street food was sold mainly by immigrants from China, India, and Malaysia to other immigrants seeking a familiar taste. In Singapore, street food has long been associated with hawker centres with communal seating areas. Typically, these centres have a few dozen to hundreds of food stalls, with each specialising in one or more related dishes.[521][516] While street food can be found in many countries, the variety and reach of centralised hawker centres that serve heritage street food in Singapore is unique.[522] In 2018, there were 114 hawker centres spread across the city centre and heartland housing estates. They are maintained by the National Environment Agency, which also grades each food stall for hygiene. The largest hawker centre is located on the second floor of Chinatown Complex, and contains over 200 stalls.[522] The complex is also home to the cheapest Michelin-starred meal in the world – a plate of soya-sauce chicken rice or noodles for S$2 (US$1.50). Two street food stalls in the city are the first in the world to be awarded a Michelin star, obtaining a single star each.[523]
The development of private sports and recreation clubs began in the 19th century colonial Singapore, with clubs founded during this time including the Cricket Club, the Singapore Recreation Club, the Singapore Swimming Club, and the Hollandse Club.[525] Weightlifter Tan Howe Liang was Singapore's first Olympic medalist, winning a silver at the 1960 Rome Games.[526] Singapore hosted the inaugural 2010 Summer Youth Olympics, in which 3,600 athletes from 204 nations competed in 26 sports.[527]
Indoor and water sports are some of the most popular sports in Singapore. At the 2016 Rio Olympics, Joseph Schooling won Singapore's first Olympic gold medal, claiming the 100-metre butterfly in a new Olympic record time of 50.39 seconds.[524] Singapore sailors have had success on the international stage, with their Optimist team being considered among the best in the world.[528][529] Despite its size, the country has dominated swim meets in the Southeast Asia Games. Its men's water polo team won the SEA Games gold medal for the 27th time in 2017, continuing Singapore sport's longest winning streak.[530] At the 2024 Paris Olympics, Max Maeder won Singapore's first Olympic medal in sailing, achieving bronze at the Men's Formula Kite on National Day. At 17, he was also Singapore's youngest Olympic medalist.[531]
Singapore's media industry has sometimes been criticised for being overly regulated and lacking in freedom by human rights groups such as Freedom House.[544] Self-censorship among journalists is said to be common.[548] In 2023, Singapore was ranked 129 on the Press Freedom Index published by Reporters Without Borders, up from 139 the previous year.[549] The Media Development Authority regulates Singaporean media, claiming to balance the demand for choice and protection against offensive and harmful material.[550] Private ownership of TV satellite dishes is banned.[548]
In 2016, there were an estimated 4.7 million internet users in Singapore, representing 82.5% of the population.[556] The Singapore government does not engage in widespread censoring of the internet,[557] but it maintains a list of one hundred websites—mostly pornographic—that it blocks from home internet access as a "symbolic statement of the Singaporean community's stand on harmful and undesirable content on the Internet".[558][559] Singapore has the world's highest smartphone penetration rates, in surveys by Deloitte[560][561] and the Google Consumer Barometer—at 89% and 85% of the population respectively in 2014.[562] The overall mobile phone penetration rate is at 148 mobile phone subscribers per 100 people.[563]
^Singapore has no official distinct capital city as it is a city-state.[2]
^In Singapore, proportions of ethnic groups publicly released are based only on the resident population, which comprises Singaporean citizens (SC) and permanent residents (PR).[3]
^In Singapore, proportions of religious denominations publicly released are based only on the resident population, which comprises Singaporean citizens (SC) and permanent residents (PR).[3]
^Singaporean citizen (SC) population is 3,640,000, Permanent resident (PR) population is 544,900, Non-citizen/resident population is 1,860,000.[5]
^The breakdown of British Empire losses included 38,496 United Kingdom, 18,490 Australian, 67,340 Indian and 14,382 local volunteer troops. Total Australian casualties included 1,789 killed and 1,306 wounded.[59]
^"Singapore". Encyclopædia Britannica. Archived from the original on 28 August 2022. Retrieved 29 August 2019. The city, once a distinct entity, so came to dominate the island that the Republic of Singapore essentially became a city-state.
^"Environment – Latest Data". Singapore Department of Statistics. 14 August 2024. Archived from the original on 14 August 2024. Retrieved 14 August 2024.
^Goetz, Philip W. (1991). "Singapore". The New Encyclopædia Britannica (15th ed.). Chicago. p. 832. Bibcode:1991neb..book.....G. ISBN978-0-85229-529-8. "Singapore, known variously as the 'Lion City,' or 'Garden City,' the latter for its many parks and tree-lined streets{{cite encyclopedia}}: CS1 maint: location missing publisher (link)
^Glennie, Charlotte; Ang, Mavis; Rhys, Gillian; Aul, Vidhu; Walton, Nicholas (6 August 2015). "50 reasons Singapore is the best city in the world". CNN. Archived from the original on 7 August 2020. Retrieved 13 May 2020. The Lion City. The Garden City. The Asian Tiger. The 'Fine' City. All venerable nicknames, and the longtime favourite is the 'Little Red Dot'
^"A little red dot in a sea of green". The Economist. London. 16 July 2015. Archived from the original on 16 October 2017. Retrieved 16 October 2017. ..with a characteristic mixture of pride and paranoia, Singapore adopted 'little red dot' as a motto
^Pierre-Yves Manguin, "From Funan to Sriwijaya: Cultural continuities and discontinuities in the Early Historical maritime states of Southeast Asia", in 25 tahun kerjasama Pusat Penelitian Arkeologi dan Ecole française d'Extrême-Orient, Jakarta, Pusat Penelitian Arkeologi / EFEO, 2002, p. 59–82.
^Borschberg, P. (2010). The Singapore and Melaka Straits. Violence, Security and Diplomacy in the 17th century. Singapore: NUS Press. pp. 157–158. ISBN978-9971-69-464-7.
^Leitch Lepoer, Barbara, ed. (1989). Singapore: A Country Study. Country Studies. GPO for tus/singapore/4.htm. Archived from the original on 15 October 2009. Retrieved 18 February 2010.
^"Ini kupia surat kepada Raja Barunai" [This is a copy of the letter to the Raja of Brunei]. Farquhar Letterbook (Add MS 12398) (in Malay). 1842. pp. 39–40. Archived from the original on 24 April 2022. Retrieved 24 April 2022.
^"1915 Singapore Mutiny". National Library Board. National Library Board Singapore. Archived from the original on 25 February 2021. Retrieved 26 August 2019.
^"Towards Self-government". Ministry of Information, Communications and the Arts, Singapore. Archived from the original on 13 July 2006. Retrieved 18 June 2006.
^"Communism". Thinkquest. Archived from the original on 9 April 2000. Retrieved 29 January 2012.
^"Appeal To Singapore". The Straits Times. Singapore. 28 March 1962. p. 10. Archived from the original on 19 March 2018. Retrieved 19 August 2017.
^"Yes – What a win for Premier Lee". The Straits Times. Singapore Press Holdings. 2 September 1962. p. 1. Archived from the original on 9 March 2022. Retrieved 9 March 2022.
^"Merger "Yes"". The Straits Times. Singapore Press Holdings. 3 September 1962. p. 1. Archived from the original on 9 March 2022. Retrieved 9 March 2022.
^James, Harold; Sheil-Small, Denis (1971). The Undeclared War: The Story of the Indonesian Confrontation 1962–1966. Totowa: Rowman and Littlefield. ISBN978-0-87471-074-8.Mackie, J.A.C. (1974). Konfrontasi: The Indonesia-Malaysia Dispute 1963–1966. Kuala Lumpur: Oxford University Press. ISBN978-0-19-638247-0.
^"Record of the Wreckers". The Straits Times. Singapore. 16 May 1965. Archived from the original on 19 August 2017. Retrieved 19 August 2017.
^Leitch Lepoer, Barbara (1989). "Singapore as Part of Malaysia". Library of Congress Country Studies. Washington, DC: Government Printing Office. Archived from the original on 29 June 2017. Retrieved 29 January 2011.
^"Singapore separates from Malaysia and becomes independent – Singapore History". National Library Board. Archived from the original on 11 November 2020. Retrieved 12 May 2017. Negotiations were, however, done in complete secrecy... (Tunku moved) a bill to amend the constitution that would provide for Singapore's departure from the Federation. Razak was also waiting for the fully signed separation agreement from Singapore to allay possible suggestions that Singapore was expelled from Malaysia.
^"Yusof to be the first President". The Straits Times. Singapore. 1 February 1960. Archived from the original on 7 August 2020. Retrieved 28 May 2020 – via National Libraries Board.
^Tan, Kevin Y.L. (2019). "Legislating Dominance: Parliament and the Making of Singapore's Governance Model". In Rahim, Lily Zubaidah; Barr, Michael D. (eds.). The Limits of Authoritarian Governance in Singapore's Developmental State. Palgrave Macmillan. p. 264. doi:10.1007/978-981-13-1556-5. ISBN978-981-13-1555-8. S2CID239112493.
^Hussin Mutalib, Illiberal Democracy and the Future of Opposition in Singapore, Third World Quarterly Vol. 21, No. 2 (Apr. 2000), pp. 313–342 (30 pages), Published By: Taylor & Francis, Ltd.
^Verweij, Marco, and Riccardo Pelizzo. "Singapore: Does Authoritarianism Pay?". Journal of Democracy, vol. 20, no. 2, Apr. 2009, pp. 18–32.
^Huat, Chua Beng, 'Liberal Order's Illiberal Prodigy: Singapore as a Non-Liberal Electoral Democratic State', in Harry Verhoeven, and Anatol Lieven (eds), Beyond Liberal Order: States, Societies and Markets in the Global Indian Ocean (2022; online edn, Oxford Academic, 19 May 2022), https://doi.org/10.1093/oso/9780197647950.003.0003. Retrieved 20 April 2024.
^Denny Roy, Singapore, China, and the "Soft Authoritarian" Challenge, Asian Survey, Vol. 34, No. 3 (Mar. 1994), pp. 231–242 (12 pages), Published By: University of California Press (JSTOR)
^ abGordon Paul Means, Soft Authoritarianism in Malaysia and Singapore, Journal of Democracy, Johns Hopkins University Press, Volume 7, Number 4, October 1996, pp. 103–117
^ abKamaludeen Mohamed Nasir &Bryan S. Turner, Governing as gardening: reflections on soft authoritarianism in Singapore, The Graduate Center, City University of New York, USA and the University of Western Sydney, Australia, Pages 339–352 | Received 24 June 2011
^Huat, Chua Beng, 'Liberal Order's Illiberal Prodigy: Singapore as a Non-Liberal Electoral Democratic State', in Harry Verhoeven, and Anatol Lieven (eds), Beyond Liberal Order: States, Societies and Markets in the Global Indian Ocean (2022; online edn, Oxford Academic, 19 May 2022), https://doi.org/10.1093/oso/9780197647950.003.0003. Retrieved 20 April 2024.
^Peers, Douglas M. (2013). Chan, Wing-Cheong; Wright, Barry; Yeo, Stanley (eds.). "Codification, Macaulay and the Indian Penal Code: The Legacies and Modern Challenges of Criminal Law Reform". Victorian Studies. 55 (4): 749–751. doi:10.2979/victorianstudies.55.4.749. S2CID144820395.
^"Singapore". Freedom House. 2013. Archived from the original on 3 May 2014. Retrieved 28 May 2014.
^"Democracy Index 2018: Me Too?". London: The Economist Intelligence Unit. 8 January 2019. Archived from the original on 2 February 2019. Retrieved 13 January 2019.
^"Singapore top paradise for business: World Bank". AsiaOne. Singapore. Agence France-Presse. 26 September 2007. Archived from the original on 7 July 2009. Retrieved 22 April 2010. For the second year running, Singapore tops the aggregate rankings on the ease of doing business in 2006 to 2007.
^Savage, Victor R.; Yeoh, Brenda S.A. (2004). Toponymics: A Study of Singapore's Street Names. Singapore: Eastern Universities Press. ISBN978-981-210-364-2.
^Commonwealth and Colonial Law by Kenneth Roberts-Wray, London, Stevens, 1966. Pgs. 133–134
^Department of External Affairs in Australia. (16 May 1957): Report from the Australian High Commission in Singapore to the Department of External Affairs in Australia. Singapore: National Archives of Singapore. (Microfilm: NAB 447)
^"All set for transfer". The Straits Times. Singapore. 16 May 1958. p. 2. Archived from the original on 6 September 2015. Retrieved 17 February 2019.
^"Pedra Branca". Ministry of Foreign Affairs. Archived from the original on 20 December 2019. Retrieved 4 February 2020.
^"Such quantities of sand". The Economist. London. 28 February 2015. Archived from the original on 13 September 2017. Retrieved 11 September 2017.
^Cervero, Robert (1998). The Transit Metropolis. Washington DC: Island Press. p. 169. ISBN978-1-55963-591-2. Chapter 6/The Master Planned Transit Metropolis: Singapore.
^"Singapore". Export Britain. Archived from the original on 20 August 2017. Retrieved 7 November 2017.
^Desker, Barry; Ang, Cheng Guan (22 July 2015). Perspectives on the Security of Singapore: The First 50 Years. World Scientific. p. 128. ISBN978-981-4689-33-5.
^"World Bank Open Data". World Bank Open Data. Retrieved 22 January 2024. Fertility rate, total (births per woman) – Singapore; ( 1 ) United Nations Population Division. World Population Prospects: 2022 Revision. ( 2 ) Census reports and other statistical publications from national statistical offices, ( 3 ) Eurostat: Demographic Statistics, ( 4 ) United Nations Statistical Division. Population and Vital Statistics Report ( various years ), ( 5 ) U.S. Census Bureau: International Database, and ( 6 ) Secretariat of the Pacific Community: Statistics and Demography Programme.
^Jessica Pan and Walter Theseira, Immigration in Singapore – Background paper to the World Development Report 2023: Migrants, Refugees, and Societies (April 2023)
^ abDixon, L. Quentin. (2005). The Bilingual Education Policy in Singapore: Implications for Second Language Acquisition. In James Cohen, J., McAlister, K. T., Rolstad, K., and MacSwan, J (Eds.), ISB4: Proceedings of the 4th International Symposium on Bilingualism. p. 625–635, Cascadilla Press, Somerville, MA.
^Tan, Sherman, p. 340–341. "The four recognised official languages are English, Mandarin, Tamil, and Malay, but in practice, English is Singapore's default lingua franca."
^Ramesh, M. (2008). "Autonomy and Control in Public Hospital Reforms in Singapore". The American Review of Public Administration. 38 (1): 18. doi:10.1177/0275074007301041. S2CID154781227.
^Lee Tong Soon (2008). "Singapore". In Terry Miller; Sean Williams (eds.). The Garland Handbook of Southeast Asian Music. Routledge. ISBN978-0-415-96075-5.
^"An A-Z of the nation's iconic talents". The Sunday Times. 17 February 2019.
^"Media: Overview". Ministry of Information, Communications and the Arts. 16 March 2005. Archived from the original on 10 September 2006. Retrieved 27 February 2011.
^"Internet Users by Country (July 2016 estimate)". Internet Live States. July 2016. Retrieved 23 November 2016. Elaboration of data by International Telecommunication Union (ITU), United Nations Population Division, Internet & Mobile Association of India (IAMAI), World Bank.
^"Singapore". OpenNet Initiative. Retrieved 7 May 2011.
"About Us" from Singapore's National Library Board; numerous well-researched and well-documented essays on key events and important figures, as well as topics regarding culture, architecture, nature, etc.
Singapore (phát âm: "Xin-ga-po" hoặc "Xinh-ga-po",
tiếng Mã Lai: Singapura, tiếng Trung: 新加坡; Hán-Việt: Tân Gia Ba; bính âm: Xīnjiāpō,
tiếng Tamil: சிங்கப்பூர், đã Latinh hoá: Ciṅkappūr), tên gọi chính thức là Cộng hòa Singapore, là một đảo quốc và thành quốc có chủ quyền tại khu vực Đông Nam Á, nằm ngoài khơi về mũi phía nam của bán đảo Mã Lai và cách đường xích đạo 137 km về phía bắc. Lãnh thổ Singapore bao gồm có một đảo chính hình thoi và khoảng 60 đảo nhỏ hơn. Singapore tách biệt với bán đảo Malaysia qua eo biển Johor ở phía bắc cũng như tách biệt với quần đảo Riau của Indonesia qua eo biển Singapore ở phía nam. Singapore là quốc gia có mức độ đô thị hóa rất cao, chỉ còn lại số lượng ít thảm thực vật nguyên sinh. Lãnh thổ của Singapore hiện đang liên tục được mở rộng thông qua các hoạt động cải tạo và lấn biển.
Các hòn đảo của Singapore có con người định cư lần đầu tiên vào thế kỷ thứ II TCN và sau đó thuộc một số quốc gia bản địa. Năm 1819, chính trị gia người Anh Stamford Raffles đã thành lập nên Nhà nước Singapore hiện đại với vai trò là một trạm mậu dịch của Công ty Đông Ấn Anh, hành động này được Vương quốc Johor chấp thuận. Anh Quốc sau đó giành được chủ quyền đối với hòn đảo vào năm 1824 và Singapore trở thành một trong Các khu định cư Eo biển của Đế quốc Anh vào năm 1826. Trong những năm sau đó, với sự phát triển mạnh mẽ của thương mại quốc tế và vận tải biển, Singapore phát triển nhanh chóng. Đến đầu những năm 1900, Singapore đã trở thành một thành phố tầm cỡ quốc tế hiện đại và phồn thịnh nhất trong khu vực Đông Nam Á.
Đế quốc Nhật Bản chiếm đóng Singapore một thời gian ngắn trong Chiến tranh thế giới thứ hai, sau chiến tranh, Singapore tuyên bố độc lập từ Anh Quốc vào năm 1963 và hợp nhất với các cựu lãnh thổ khác của Anh để hình thành Liên bang Malaysia, tuy nhiên, Singapore bị trục xuất khỏi Malaysia hai năm sau khi gia nhập.
Singapore là một nước cộng hòa nghị viện đa đảng nhất thể, xây dựng chính phủ nghị viện nhất viện theo Hệ thống Westminster theo hình mẫu của Anh. Đảng Hành động Nhân dân giành chiến thắng trong tất cả các cuộc bầu cử kể từ khi Singapore tự trị vào năm 1959. Hiện nay, hơn 5 triệu cư dân đang sinh sống tại Singapore. Singapore được coi là một quốc gia của người nhập cư với nhiều thành phần dân tộc đa dạng, song các dân tộc gốc Á chiếm ưu thế với 75% dân số là người gốc Hoa, các cộng đồng thiểu số đáng kể là người Mã Lai, Ấn Độ. Quốc gia này có bốn ngôn ngữ chính thức là tiếng Anh, tiếng Mã Lai, tiếng Hoa và tiếng Tamil.
Singapore là thành viên của các tổ chức quốc tế lớn như ASEANAPEC, Hội nghị cấp cao Đông Á, Phong trào không liên kết, Khối Thịnh vượng chung và có chỉ số phát triển con người rất cao. Quốc gia này là một trong những trung tâm thương mại lớn nhất của thế giới với vị thế là trung tâm tài chính lớn thứ 4 và là một trong 5 cảng biển bận rộn nhất trên toàn cầu. Nền kinh tế mang tính toàn cầu hóa và đa dạng của Singapore phụ thuộc nhiều vào mậu dịch, đặc biệt là xuất khẩu, thương mại và công nghiệp chế tạo, chiếm 26% GDP vào năm 2005.
Tên gọi tiếng Anh "Singapore" bắt nguồn từ tiếng Mã LaiSingapura , và gốc xa hơn là từ
tiếng Phạn: सिंहपुर, nghĩa là "thành phố Sư tử". Tuy nhiên, người ta tin rằng sư tử chưa từng sống trên đảo, và loài thú mà Sang Nila Utama (người thành lập và định danh cho Singapore cổ đại) nhìn thấy có lẽ là một con hổ.[11] Tên tiếng Trung Quốc của nước này là 新加坡 (pinyin: "Xīn jiā pō", Hán-Việt: "Tân Gia Ba"), là phiên âm bằng tiếng Quan Thoại cho "Sin-ga-pore". Nó chỉ mang tính chất phiên âm cho người Trung Quốc đọc.
Dưới sự chiếm đóng của Đế quốc Nhật Bản, Singapore được đổi tên thành Syonanto (tiếng Nhật: 昭南島 - "Chiêu Nam Đảo", Hepburn: Shōnan-tō), là gọi tắt của 昭和に手に入れた南の島 (Shōwa ni te ni haireta Minami no Shima, "Hòn đảo phía nam được sở hữu bởi Chiêu Hòa"). Singapore đôi khi được gọi bằng biệt danh "Thành phố vườn", liên quan đến các công viên và đường phố rợp bóng cây tại quốc gia này. Một tên khác, "Little Red Dot", được thông qua sau khi tổng thống Indonesia đương thời Bacharuddin Jusuf Habibie đã bỏ qua Singapore bằng cách đề cập đến một chấm đỏ trên bản đồ.
Khu định cư đầu tiên được biết đến tại Singapore là một tiền đồn của Đế quốc Srivijaya có tên là Temasek ('hải trấn'). Hòn đảo vẫn là một phần của Đế quốc Srivijaya khi Hoàng đế Rajendra Chola I của Đế quốc Chola tại Nam Ấn xâm chiếm nó vào thế kỷ XI.[12][13] Năm 1613, những hải tặc người Bồ Đào Nha đốt khu định cư và hòn đảo chìm trong tăm tối vào hai thế kỷ sau đó.[14]
Bức tượng của Stamford Raffles người đã khai phá thành phố Singapore hiện đại.
Đầu thế kỷ XIX, Đế quốc Anh cần có một cảng biển cho toàn vùng. Những thương nhân Anh cần một vị trí chiến lược để nghỉ ngơi và bảo vệ đội thương thuyền của đế chế Anh, cũng như ngăn chặn nguy cơ cạnh tranh của người Hà Lan trong vùng. Singapore được nước Anh nhắm đến nhờ vị trí địa lý then chốt, án ngữ eo biển Malacca của nó.
Năm 1819, chính khách người Anh Quốc Thomas Stamford Raffles đến và thay mặt Công ty Đông Ấn của Anh để ký kết một hiệp định với Quốc vương Hussein Shah của Vương quốc Johor nhằm phát triển phần phía nam của Singapore thành một trạm mậu dịch của Đế quốc Anh. Năm 1824, Anh Quốc có quyền sở hữu đối với toàn bộ đảo theo một hiệp định khác với Quốc vương và Temenggong (thống lĩnh).[15] Năm 1826, Singapore trở thành một phần của Các khu định cư Eo biển, thuộc phạm vi quyền hạn của Ấn Độ thuộc Anh, rồi trở thành thủ đô của lãnh thổ vào năm 1836.[16]
Một bến tàu nhộn nhịp tại Tanjong Pagar, thập niên 1890.Quảng trường Raffles tấp nập ở Singapore, ảnh chụp năm 1900.
Trước khi Raffles đến, chỉ có xấp xỉ 1.000 người sống trên đảo, hầu hết là người Mã Lai bản địa cùng với một số người Hoa.[17] Rất nhanh chóng, kể từ năm 1830, nước Anh đổ tiền bạc để biến đây trở thành hải cảng thương mại chính ở vùng Đông Nam Á bởi 2 lợi thế then chốt so với những thành phố cảng thuộc địa và những cảng lớn khác ở khu vực. Thứ nhất: vị trí địa lý (hầu hết các thương thuyền qua lại giữa Trung Quốc, Ấn Độ và Châu Âu đều phải đi qua Singapore). Thứ hai: sự liên kết giữa Singapore với đế chế Anh (Trong thế kỷ thứ XIX, Anh Quốc là một cường quốc số 1 thế giới cả về kinh tế và số lượng thuộc địa). Sự phồn vinh của Singapore bắt nguồn từ những thuận lợi về địa lý và vị trí của nó trong hệ thống thuộc địa Anh.
Vào những năm 1830, Singapore đã trở thành một trong ba cảng thương mại chính ở Đông Nam Á, cùng với Manila ở Philipinnes và Batavia (Jarkata ngày nay) ở đảo Java. Mậu dịch tự do và vị trí thuận lợi đã nơi đây trở thành hải cảng nhộn nhịp. Những văn bản cổ còn mô tả: "Các con thuyền đến Singapore như đàn ong bay tới hũ mật để cùng tận hưởng bữa tiệc mậu dịch tự do". Những nhà buôn người Anh bị hấp dẫn bởi mảnh đất này và từ đó những hiệu buôn, những tuyến hàng hải, những công ty dịch vụ liên tiếp mọc lên. Những thương gia người Hoa cũng bị thu hút tới đây vì mật độ buôn bán dày đặc, sự canh phòng của hải quân Anh quốc và vị trí chiến lược của Singapore. Những thương gia người Malay, Ấn Độ và Ả Rập cũng từ những cảng lân cận khác kéo tới Singapore. Singapore nhanh chóng chiếm được một thị phần lớn trong việc giao thương giữa các vùng ở Đông Nam Á, đồng thời cũng trở thành một bến đỗ chính của tàu buôn trên đường tới Trung Quốc và Nhật Bản.
Năm 1860, dân số Singapore đã vượt quá 80.000 và hơn một nửa là người Hoa. Nhiều người nhập cư đến để làm việc trong các đồn điền cao su, và sau thập niên 1870 thì đảo trở thành một trung tâm xuất khẩu cao su toàn cầu.[15] Vị thế là một cảng tự do tạo lợi thế quyết định cho Singapore so với các đô thị cảng thuộc địa khác như Jakarta hay Manila, và nó thu hút nhiều thương nhân người Hoa, Mã Lai, Ấn Độ, và Ả Rập hoạt động tại Đông Nam Á đến Singapore. Việc khánh thành kênh đào Suez vào năm 1869 sẽ thúc đẩy hơn nữa mậu dịch tại Singapore. Năm 1880, trên 1,5 triệu tấn hàng hóa thông qua Singapore mỗi năm, với khoảng 80% hàng hóa được vận chuyển trên những tàu hơi nước.[18] Đến cuối thế kỷ XIX, Singapore đã trở thành một cảng biển quốc tế phồn thịnh nhất tại khu vực Đông Nam Á, sánh ngang với Hồng Kông và vượt xa các thành phố khác trong khu vực Đông Nam Á.
Tới năm 1900, Singapore đã là một trung tâm tài chính và thương mại quan trọng của thế giới, là cảng trung chuyển các sản phẩm của Đông Á sang châu Âu và ngược lại. Vào thời kỳ trước Chiến tranh Thế giới thứ hai, có hơn 2/3 lượng hàng nhập khẩu và xuất khẩu của Malay đi qua cảng Singapore. Tiền đầu tư đi qua Singapore, thiếc và cao su được xuất khẩu ngang qua Singapore, nó cũng trở thành trung tâm kho vận và phân phối những mặt hàng dành cho những người châu Âu sống ở khắp vùng Đông Nam Á. Nơi đây cũng đã trở thành một căn cứ tài chính và thương mại chủ yếu của các công ty Anh ở vùng Đông Nam Á.
Một cây cầu và khu phố phong cách châu Âu ở Singapore, ảnh chụp năm 1900Khu biệt thự phong cách châu Âu ở Singapore, chụp khoảng năm 1900
Đại thần nhà Nguyễn là Phạm Quỳnh từng sang Singapore (thuộc Anh) năm 1922, đã ghi lại quang cảnh phồn vinh mà ông chứng kiến như sau[19]:
"Lần này mới được trông thấy một nơi hải cảng là lần thứ nhất, thật là một cái cảnh tượng to tát. Cửa Hải Phòng, cửa Sài Gòn của ta kể cũng khá to, nhưng so sánh với cửa Singapore này thì còn kém xa nhiều. Bến liền nhau với bể, chạy dài đến mấy nghìn thước, tàu đỗ không biết cơ man nào mà kể, tàu của khắp các nước đi tự Á Đông sang Ấn Độ và Âu Tây đều phải qua đấy... Phố xá đông đúc, san sát những hiệu Khách cả, có mấy dãy phố toàn những nhà tửu lâu khách sạn, ngày đêm tấp nập những khách ăn chơi, người đi lại...
Singapore có thể chia ra hai phần: một phần là phố Khách (dành cho dân buôn bán), một phần là phố Tây (dành cho người châu Âu xây biệt thự); phố Tây cũng sầm uất bằng phố Khách mà lại có cái vẻ nguy nga hơn. Những hàng buôn của người Anh ở Singapore thật là những lâu đài vĩ đại, có khi chiếm từng dãy phố dài. Ngoài các phố phường buôn bán, đến những nơi nhà ở riêng, làm theo lối "biệt thự" (villa) của người Anh, nhà xây ở chỗ đất cao, chung quanh vườn rộng, xe hơi chạy vòng khắp được... Xe hơi ở Singapore, thật không biết cơ man nào mà kể, nào xe riêng, nào xe thuê, cả ngày chạy như mắc cửi. Vào đến Sài Gòn, thấy xe hơi chạy đường Catinat đã nghĩ là nhiều, nhưng xe hơi ở Singapore lại còn nhiều hơn nữa, và ở Singapore đường phố nào cũng to đẹp như đường Catinat hết thảy".
Chiến tranh thế giới thứ nhất không có ảnh hưởng nhiều đến Singapore. Sự kiện quân sự địa phương quan trọng nhất trong thế chiến là binh biến năm 1915 do các binh sĩ sepoy người Hồi giáo Ấn Độ đồn trú tại Singapore tiến hành.[20] Sau khi nghe được những tin đồn về việc có kế hoạch đưa họ đi chiến đấu với Đế quốc Ottoman, các binh sĩ nổi dậy, sát hại những sĩ quan của họ và một vài thường dân Anh Quốc trước khi bị quân đến từ Johor và Miến Điện trấn áp.[21]
Rạp hát Victoria, ảnh năm 1905Quảng trường Raffles và Phố Nhà vua ở Singapore, ảnh năm 1910
Sau thế chiến thứ nhất, chính phủ Anh Quốc dành nguồn lực đáng kể để xây dựng một căn cứ hải quân tại Singapore, một sự ngăn chặn đối với tham vọng ngày càng tăng của Đế quốc Nhật Bản. Singapore được nước Anh coi là tài sản thương mại quan trọng nhất tại châu Á, và từ thập niên 1920 nó cũng là căn cứ hải quân chủ lực bảo vệ quyền lợi của nước Anh ở vùng Đông Nam Á và là lá chắn phòng ngự cho Úc và New Zealand. Để bảo vệ thành phố giá trị này, nhiều doanh trại được xây dựng để làm căn cứ đồn trú cho hàng vạn binh sỹ Anh. Căn cứ hải quân Anh ở đây được hoàn thành vào năm 1939, có đủ dự trữ nhiên liệu để hỗ trợ cho toàn bộ hải quân Anh Quốc trong sáu tháng. Thủ tướng Winston Churchill ca ngợi Singapore có giá trị như là "eo biển Gibraltar của phương Đông".
Trong cuộc tổng tuyển cử đầu tiên năm 1955, lãnh đạo ủng hộ độc lập của Mặt trận Lao động là David Marshall giành chiến thắng. Ông dẫn đầu một phái đoàn đến Luân Đôn để yêu cầu tự trị hoàn toàn, song người Anh bác bỏ. Sau đó, David Marshall từ chức và Lâm Hữu Phúc trở thành người thay thế, ông thi hành các chính sách nhằm thuyết phục người Anh trao cho Singapore quyền tự trị nội bộ hoàn toàn đối với toàn bộ các vấn đề ngoại trừ quốc phòng và đối ngoại.[25]
Trong cuộc bầu cử tháng 5 năm 1959, Đảng Hành động Nhân dân giành chiến thắng vang dội. Singapore trở thành một nhà nước tự trị nội bộ bên trong Thịnh vượng chung và Lý Quang Diệu trở thành Thủ tướng đầu tiên của quốc gia.[26] Tổng đốc William Allmond Codrington Goode giữ vai trò là Yang di-Pertuan Negara ("nguyên thủ quốc gia") đầu tiên, người kế nhiệm là Yusof bin Ishak trở thành Tổng thống Singapore đầu tiên vào năm 1965.[27] Trong thập niên 1950, những người cộng sản gốc Hoa vốn có quan hệ chặt chẽ với các thương hội và các trường tiếng Hoa tiến hành một cuộc nổi dậy vũ trang chống lại chính quyền tại Malaya, dẫn đến Tình trạng khẩn cấp Malaya, và sau đó là cuộc Nổi dậy cộng sản Malaysia (1968-1989). Bạo động phục vụ toàn quốc 1954, bạo động trung học Hoa văn và bạo động xe buýt Phúc Lợi tại Singapore đều có liên hệ với các sự kiện này.[28] Trong giai đoạn này, chính phủ Singapore tiêu diệt những tổ chức chính trị, cá nhân bị liệt vào thành phần có cảm tình với phong trào Cộng sản tại Singapore.[29]
Quang cảnh Singapore năm 1960 với nhiều tòa nhà cao tầng. Singapore là thành phố phát triển nhất Đông Nam Á kể từ cuối thế kỷ XIX cho tới nay
Cuộc trưng cầu dân ý về việc sáp nhập Singapore vào Liên bang Mã Lai được tiến hành vào năm 1962, đưa Singapore trở thành một thành viên của Liên bang Malaysia cùng với Malaya, Sabah và Sarawak với vị thế một bang có quyền tự trị vào tháng 9 năm 1963. Singapore bị trục xuất khỏi liên bang vào ngày 7 tháng 8 năm 1965 sau những bất đồng quan điểm chính trị chính phủ của bang và hội đồng liên bang tại Kuala Lumpur. Singapore được độc lập 2 ngày sau đó, vào ngày 9 tháng 8 năm 1965, sau này đã trở thành ngày Quốc khánh của Singapore. Malaysia là nước đầu tiên công nhận nền độc lập của Singapore.[30]
Độc lập đồng nghĩa với tự túc, Singapore đã phải đối mặt với nhiều khó khăn trong giai đoạn này, bao gồm nạn thất nghiệp, thiếu nhà ở, đất đai và tài nguyên thiên nhiên như dầu mỏ. Theo thống kê của Ngân hàng Thế giới, tại thời điểm độc lập, khoảng 70% hộ dân Singapore phải sống trong điều kiện đông đúc tồi tàn, một nửa dân số mù chữ.[31] Năm 1962, GDP đầu người của Singapore đạt 516 USD, đây là mức cao nhất ở Đông Nam Á, nhưng vẫn thấp nếu so với các nước châu Âu.[32][33]
Trong thời kỳ lãnh đạo của mình từ năm 1959 đến 1990, Thủ tướng Lý Quang Diệu từng bước kiềm chế thất nghiệp, lạm phát, tăng mức sống và thực hiện một chương trình nhà ở công cộng với quy mô lớn. Các cơ sở hạ tầngkinh tế của đất nước được phát triển, mối đe dọa của căng thẳng chủng tộc được loại bỏ và một hệ thống phòng vệ quốc gia được thiết lập. Ngoài ra, trong thập niên 1960-1970, kinh tế Singapore cũng được hưởng lợi từ việc cung cấp nhu yếu phẩm, nhiên liệu, vũ khí và phương tiện chiến tranh cho quân viễn chinh Mỹ ở Việt Nam. Riêng xăng dầu và nhiên liệu, mỗi tháng Singapore bán cho Mỹ lượng hàng trị giá 600 triệu đôla, thu nhập từ việc làm hậu cần cho quân đội Mỹ chính là nguồn lực ban đầu giúp Singapore xây dựng kinh tế đất nước[34].[35].
Singapore từ một nước đang phát triển trở thành một nước phát triển vào cuối thế kỷ XX. Năm 1990, Ngô Tác Đống kế nhiệm chức thủ tướng, đối mặt với nhiều khó khăn bao gồm ảnh hưởng kinh tế từ cuộc khủng hoảng tài chính Đông Á năm 1997, sự lan tràn của SARS năm 2003 cũng như những đe dọa khủng bố từ Jemaah Islamiah, hậu 11 tháng 9 và các vụ đánh bom ở Bali. Năm 2004, con trai cả của Lý Quang Diệu là Lý Hiển Long trở thành thủ tướng thứ ba.[36]. Mặc dù nền kinh tế có sự tăng trưởng đặc biệt, Đảng Hành động Nhân dân (PAP) đã phải nhận kết quả bầu cử tệ nhất trong lịch sử tại cuộc bầu cử năm 2011, khi họ chỉ giành được 60% số phiếu bầu. Vào ngày 23 tháng 3 năm 2015, Lý Quang Diệu qua đời [37].
Singapore là một hòn đảo có hình dạng một viên kim cương được nhiều đảo nhỏ khác bao quanh. Có hai con đường nối giữa Singapore và bang Johor của Malaysia — một con đường nhân tạo có tên Đường đắp cao Johor-Singapore ở phía bắc, băng qua eo biển Tebrau và liên kết thứ hai Tuas, một cầu phía tây nối với Juhor. Singapore có tổng cộng 63 hòn đảo lớn nhỏ. Trong đó, Đảo Jurong, Pulau Tekong, Pulau Ubin và Sentosa là những đảo lớn nhất của Singapore, ngoài ra còn có nhiều đảo nhỏ khác. Vị trí cao nhất của Singapore là đồi Bukit Timah với độ cao 166 m.
Vùng thành thị trước đây chỉ tập trung bao quanh sông Singapore, hiện nay là trung tâm buôn bán của Singapore, trong khi đó những vùng còn lại rừng nhiệt đới ẩm hoặc dùng cho nông nghiệp. Từ thập niên 1960, chính phủ đã xây dựng nhiều đô thị mới ở những vùng xa, tạo nên một Singapore với nhà cửa san sát ở khắp mọi miền, mặc dù Khu vực Trung tâm vẫn là nơi hưng thịnh nhất. Ủy ban Quy hoạch Đô thị là một ban của chính phủ chuyên về các hoạt động quy hoạch đô thị với nhiệm vụ là sử dụng và phân phối đất hiệu quả cũng như điều phối giao thông. Ban đã đưa ra quy hoạch chi tiết cho việc sử dụng đất ở 55 khu vực.
Singapore đã mở mang lãnh thổ bằng đất lấy từ những ngọn đồi, đáy biển và những nước lân cận. Nhờ đó, diện tích đất của Singapore đã tăng từ 581,5 km² ở thập niên 1960 lên 697,25 km² ngày nay, và có thể sẽ tăng thêm 100 km² nữa đến năm 2030.
Do chỉ cách đường xích đạo 137 km, Singapore có khí hậu xích đạo ẩm đặc trưng với các mùa không phân biệt rõ rệt. Đặc điểm của loại khí hậu này là nhiệt độ và áp suất ổn định, độ ẩm cao và mưa nhiều. Nhiệt độ cao đều quanh năm nhưng không dao động quá lớn, thay đổi trong khoảng 22°C đến 31 °C (72°–88°F). Trung bình, độ ẩm tương đối khoảng 90% vào buổi sáng và 60% vào buổi chiều. Trong những trận mưa lớn kéo dài, độ ẩm tương đối thường đạt 100%. Nhiệt độ cao nhất và thấp nhất đã từng xuất hiện là 18,4 °C (65,1 °F) và 37,8 °C (100,0 °F).
Sự đô thị hóa đã làm biến mất nhiều cánh rừng mưa nhiệt đới một thời, hiện nay chỉ còn lại một trong số chúng là Khu Bảo tồn Thiên nhiên Bukit Timah. Tuy nhiên, nhiều công viên đã được gìn giữ với sự can thiệp của con người, ví dụ như Vườn Thực vật Quốc gia Singapore. Không có nước ngọt từ sông và hồ, nguồn cung cấp nước chủ yếu của Singapore là từ những trận mưa rào được giữ lại trong những hồ chứa hoặc lưu vực sông. Mưa rào cung cấp khoảng 50% lượng nước, phần còn lại được nhập khẩu từ Malaysia hoặc lấy từ nước tái chế - một loại nước có được sau quá trình khử muối. Nhiều nhà máy sản xuất nước tái chế đang được đề xuất và xây dựng nhằm giảm bớt sự phụ thuộc vào việc nhập khẩu.
Từ tháng 7 đến tháng 10, thường có những đám khói dày đặc do cháy rừng ở nước láng giềng Indonesia bay qua Singapore, thường là từ đảo Sumatra. Mặc dù Singapore không quan sát thời gian tiết kiệm ánh sáng ban ngày (DST), nhưng nó tuân theo múi giờ GMT + 8, trước một giờ so với khu vực điển hình cho vị trí địa lý của nó. Điều này đã khiến mặt trời mọc và lặn đặc biệt vào cuối tháng 1 và tháng 2, trong đó mặt trời mọc lúc 7:20 sáng và lặn vào khoảng 7:25 tối. Trong tháng 7, mặt trời lặn vào khoảng 7:15 tối, tương tự như các thành phố khác ở vĩ độ cao hơn nhiều như Đài Bắc và Tokyo. Sớm nhất mặt trời lặn và mọc là vào tháng 10 và tháng 11 khi mặt trời mọc lúc 6:45 sáng và lặn lúc 6:50 chiều. Singapore vẫn rất dễ bị thương tổn trước nguy cơ biến đổi khí hậu, đặc biệt là liên quan đến mực nước biển dâng cao
Dữ liệu khí hậu của Singapore (1991–2020 bình thường, extremes 1929–1941 và 1948–nay)
Singapore là một nước cộng hòa nghị viện, có chính phủ nghị viện nhất viện theo hệ thống Westminster đại diện cho các khu vực bầu cử. Hiến pháp của quốc gia thiết lập hệ thống chính trị dân chủ đại diện.[41]Freedom House xếp hạng Singapore là "tự do một phần" trong báo cáo Freedom in the World của họ,[42] và The Economist xếp hạng Singapore là một "chế độ hỗn hợp", hạng thứ ba trong số bốn hạng, trong "Chỉ số dân chủ" của họ.[43]Tổ chức Minh bạch Quốc tế liên tục xếp Singapore vào hạng các quốc gia ít tham nhũng nhất trên thế giới.[44]
Lý Hiển Long Thủ tướng thứ 3 của Singapore (2004 – 2024)
Kể từ khi chính phủ tự trị năm 1959, Singapore chỉ có ba Thủ tướng Chính phủ.
Quyền hành pháp thuộc về Nội các Singapore, do Thủ tướng lãnh đạo, và ở một mức độ thấp hơn rất nhiều là Tổng thống.[27] Tổng thống được bầu thông qua phổ thông đầu phiếu, và có quyền phủ quyết đối với một tập hợp cụ thể các quyết định hành pháp, như sử dụng dự trữ quốc gia và bổ nhiệm các thẩm phán, song vai trò phần lớn mang tính lễ nghi.[45]
Quốc hội Singapore đóng vai trò là nhánh lập pháp của chính phủ.[27] Các thành viên của Quốc hội gồm có các thành viên đắc cử, phi tuyển khu và được chỉ định. Các thành viên đắc cử được bầu vào Quốc hội trên cơ sở "đa số ghế" và đại diện cho các khu vực bầu cử có một hoặc nhóm đại diện.[46] Đảng Hành động Nhân dân giành quyền kiểm soát quốc hội với đa số lớn trong tất cả các cuộc bầu cử kể từ khi Singapore tự trị vào năm 1959.[42] Hệ thống tư pháp của Singapore dựa trên thông luật Anh, song có các khác biệt địa phương đáng kể. Việc bồi thẩm đoàn xử án bị bãi bỏ vào năm 1970, các phán quyết tư pháp sẽ hoàn toàn nằm trong tay các thẩm phán được chỉ định.[47]
Singapore có các hình phạt rất nghiêm khắc, bao gồm cả trừng phạt thân thể tư pháp dưới dạng đánh đòn hoặc phạt roi ngay tại nơi công cộng, có thể áp dụng đối với các tội hình như hiếp dâm, quấy rối tình dục, gây rối loạn, phá hoại, và các vi phạm di trú nhất định.[48][49] Các tội danh về ma túy bị xử rất nặng, bao gồm cả án tử hình kể cả đối với người có quốc tịch nước ngoài.
Ảnh từ không trung của quận hành chính Singapore (Civic District) ở Downtown Core, với Tòa án tối cao Singapore (có hình đĩa tròn) ở giữa). Tòa nhà Tòa án Tối cao cũ (giữa bên phải, có mái vòm) và Tòa nhà Quốc hội (bên phải, với mái màu cam)
Tổ chức Ân xá Quốc tế cho rằng một số điều khoản pháp lý của Singapore xung đột với nguyên tắc suy đoán vô tội, và cho rằng Singapore "có thể có tỷ lệ hành quyết cao nhất trên thế giới so với dân số của quốc gia".[50] Chính phủ Singapore phản đối các tuyên bố của Tổ chức Ân xá Quốc tế.[51] Trong một nghiên cứu vào năm 2008, Singapore và Hồng Kông xếp hàng đầu về chất lượng hệ thống tư pháp tại châu Á.[52]
Lý giải về việc tại sao pháp luật Singapore lại duy trì những hình phạt rất nặng bất chấp sự phản đối của các tổ chức phương Tây, thủ tướng Lý Quang Diệu nói[cần dẫn nguồn]:
Sự mở rộng quyền tự do cá nhân thích hành động hay phá phách thế nào tuỳ ý sẽ gây ra tổn thất với trật tự xã hội. Ở phương Đông, mục đích chính luôn là trật tự xã hội ổn định để mọi người có thể có hưởng tự do của mình. Sự tự do này chỉ tồn tại trong xã hội ổn định chứ không phải ở đất nước của tranh cãi và vô chính phủ.
Con người cần những ý thức đạo đức nhất định về đúng và sai. Có những thứ là xấu xa. Anh đơn giản là xấu xa, dễ làm những việc xấu thì phải chặn anh không làm những việc xấu vậy. Người phương Tây từ bỏ những nền tảng đạo đức của xã hội, tin rằng mọi vấn đề có thể giải quyết bằng một chính phủ tốt – đây là điều mà phương Đông chúng tôi không bao giờ tin.
Hiện tại, Singapore vẫn duy trì diện mạo của một nền dân chủ nhưng trong thực tế, Đảng Hành động Nhân dân (PAP) cầm quyền đã thống trị nền chính trị kể từ khi nước này giành được độc lập bằng cách tạo ra những rào cản lớn đối với các đảng chính trị đối lập, và hiện nay PAP nắm hơn 90% số ghế trong Quốc hội.[53]
Chính sách đối ngoại của Singapore có mục đích duy trì an ninh tại Đông Nam Á và các lãnh thổ phụ cận. Một nguyên tắc cơ bản là tính ổn định chính trị và kinh tế trong khu vực.[54] Singapore có quan hệ ngoại giao với hơn 180 quốc gia có chủ quyền.[55] Là một trong năm thành viên sáng lập của ASEAN,[56] Singapore là một quốc gia ủng hộ mạnh mẽ đối với Khu vực Mậu dịch Tự do ASEAN (AFTA) và Khu vực đầu tư ASEAN. Cựu Thủ tướng Ngô Tác Đống đề xuất hình thành một Cộng đồng Kinh tế ASEAN, một bước vượt qua AFTA, đưa Đông Nam Á tiến gần hơn đến một thị trường chung. Singapore duy trì tư cách thành viên trong các tổ chức khu vực khác như Hội nghị Á-Âu, Diễn đàn Hợp tác Đông Á-Mỹ Latinh, Hệ thống các thành phố lớn châu Á 21, và Hội nghị cấp cao Đông Á.[54] Đảo quốc cũng là một thành viên của Phong trào không liên kết[57] và Thịnh vượng chung Các quốc gia.[58]
Về tổng thể, Singapore có quan hệ song phương vững chắc với các thành viên khác trong ASEAN; tuy nhiên, có những bất đồng phát sinh,[54] và quan hệ với Malaysia và Indonesia đôi khi trở nên căng thẳng.[59] Malaysia và Singapore phát sinh mâu thuẫn về vấn đề cung cấp nước sạch đến Singapore,[60] và vấn đề Quân đội Singapore tiếp cận không phận Malaysia.[59] Có những vấn đề biên giới tồn tại với Malaysia và Indonesia, và hai quốc gia này đều cấm bán cát biển đến Singapore do những tranh nghị về hành động cải tạo đất của Singapore.[61] Một số tranh chấp trước đó được giải quyết thông qua Tòa án Công lý Quốc tế. Vấn nạn hải tặc trên eo biển Malacca tạo ra mối quan tâm chung của cả ba quốc gia.[60] Singapore có các quan hệ kinh tế mật thiết với Brunei, và hai quốc gia chia sẻ một giá trị tiền tệ cố định.[62]
Singapore có tiếp xúc ngoại giao đầu tiên với Trung Quốc trong thập niên 1970, và quan hệ ngoại giao đầy đủ giữa hai quốc gia được thiết lập trong thập niên 1990. Kể từ đó, Singapore và Trung Quốc là những bên chủ yếu trong việc tăng cường quan hệ ASEAN–Trung Quốc.[63] Singapore và Hoa Kỳ có quan hệ mật thiết lâu dài, đặc biệt là trong các lĩnh vực quốc phòng, kinh tế, y tế, và giáo dục. Hoa Kỳ là đối tác mậu dịch lớn thứ ba của Singapore trong năm 2010, sau Trung Quốc (thứ 2) và Malaysia (thứ 1).[64] Hai quốc gia có một hiệp định mậu dịch tự do, và Singapore nhận định quan hệ với Hoa Kỳ là một đối trọng quan trọng với ảnh hưởng của Trung Quốc.[65]
Ý thức khủng hoảng nước nhỏ là đặc trưng nổi bật nhất của nền đối ngoại Singapore. Theo đó, giới tinh hoa nước này luôn nhận định rằng Singapore là một "chấm nhỏ đỏ" trên bản đồ thế giới, khan hiếm tài nguyên, nhân lực và thiếu chiều sâu chiến lược. Do nội lực của nước này quá yếu nên Singapore buộc phải chấp nhận chính sách đối ngoại phụ thuộc vào một nước lớn nào đó. Đồng thời, với mối quan hệ thiếu hữu hảo và khác biệt về tôn giáo, chủng tộc với Malaysia và Indonesia, Singapore luôn có cảm giác "bị bao vây" sâu sắc bởi các thế lực thiếu thiện chí. Do đó, việc phụ thuộc vào một nước lớn nào đó khiến Singapore luôn phải đối mặt với nguy cơ trở thành vật hy sinh trong các cuộc tranh bá của các nước lớn. Tất cả chính trị, kinh tế, ngoại giao của Singapore đều dựa trên "văn hóa khủng hoảng" này.[66]
Cân bằng nước lớn được coi là điểm trọng yếu trong chính sách đối ngoại của Singapore. Singapore chủ trưởng lợi dụng sự tranh giành giữa các nước lớn để có được hòa bình và ổn định từ đó phát triển nội lực trong nước. Nước này luôn lo sợ sức mạnh của một cường quốc nào đó trong khu vực trở nên quá lớn, lấn át các cường quốc còn lại và khiến Singapore bị lệ thuộc vào cường quốc mạnh nhất. Lý Quang Diệu cho rằng: "Nếu khu vực Đông Nam Á hình thành cục diện đa cực, năng lực ngăn chặn sức ép từ các nước lớn của chúng ta sẽ càng mạnh hơn. Trong tình hình tồn tại cùng lúc nhiều nước lớn, vai trò của mỗi nước lớn sẽ bị giảm đi, hơn nữa bằng cách khéo léo lợi dụng vai trò của các nước lớn, các nước nhỏ có thể tự do vận hành một cách tối đa...vận mệnh của Đông Nam Á sẽ không phải do người Đông Nam Á tự quyết định". Singapore xuất phát từ tình thế của mình, tranh thủ sự can dự tích cực của nhiều nước lớn vào Singapore và Đông Nam Á để có được viện trợ kinh tế và sự hỗ trợ đa phương về chính trị, nhưng không kết đồng minh, tránh gánh vác nghĩa vụ quân sự và bị cuốn vào xung đột nước lớn. Singapore cho rằng thông qua sự cạnh tranh lẫn nhau giữa hai dòng thế lực để hình thành sự cân bằng lực lượng, nước nhỏ có thể giành được không gian quốc tế của mình trong sự cân bằng giữa các nước lớn, từ đó tránh việc nghe theo một nước mạnh nào đó cuối cùng dẫn đến có hại cho cục diện vốn bất lợi của an ninh và chủ quyền quốc gia.
Trong khái niệm ngoại giao của Lý Quang Diệu, phát triển quan hệ ngoại giao với Mỹ, Nhật Bản là mấu chốt trong việc thực hiện ngoại giao cân bằng nước lớn của Singapore nhưng ông không mong muốn thế lực Mỹ bá quyền độc tài ở Đông Nam Á. Có sự cân bằng nước lớn mang tính định hướng. Lâu nay Singapore đều tự đặt mình vào thế trung lập. Trên thực tế, cân bằng nước lớn của Singapore mang tính chọn lọc và phân cấp, là cân bằng lấy Mỹ làm trung tâm. Bảo vệ an ninh quốc gia, phát triển kinh tế nhà nước là mục tiêu cuối cùng của Singapore. Có thể gạt bỏ được mối lo an ninh của Singapore, mang lại sự thịnh vượng về kinh tế chắc chắn là mục tiêu cao nhất trong hệ thống cân bằng nước lớn của Singapore. Singapore dựa vào đó để ràng buộc lợi ích của mình với lợi ích của Mỹ ở Đông Nam Á, từ đó mưu cầu tối đa hóa lợi ích. Tuy Singapore cũng từng dẫn dắt Liên Xô, Trung Quốc cân bằng sức ảnh hưởng của Mỹ, Nhật Bản, nhưng chỉ là để tránh lực lượng Mỹ quá mạnh khiến Singapore cảm thấy "nghẹt thở". Thực lực đang không ngừng lớn mạnh của Trung Quốc tại Biển Đông về khách quan đã tạo thành thách thức cho sự cân bằng nước lớn khu vực Đông Nam Á mà Mỹ chủ đạo, động chạm đến bố cục cân bằng mà Singapore lâu nay tạo dựng.[66]
Để bảo đảm lợi ích và an ninh của Singapore cũng như khu vực Đông Nam Á, Singapore khuyến khích các nước ngoài khu vực tham gia Diễn đàn khu vực ASEAN. Cựu Thủ tướng Ngô Tác Đống so sánh Singapore với một con cá nhỏ, cá nhỏ muốn sống phải đi cùng các con cá khác, hòa mình vào trong đàn cá, dựa vào sự kết thành đàn để tự bảo vệ mình. Chiến lược "đàn cá" trở thành một phần quan trọng trong chiến lược an ninh của Singapore. Dưới sự chỉ đạo của lý luận này, Singapore là một trong những nước đầu tiên không ngừng thúc đẩy hợp tác kinh tế và chính trị các nước ASEAN, đồng thời mở rộng lĩnh vực hợp tác đến an ninh khu vực. ASEAN đem đến sân chơi giao lưu kết nối cho các nhà lãnh đạo các nước Đông Nam Á, phát huy vai trò to lớn trong việc duy trì ổn định khu vực. Đồng thời, ASEAN cũng đem đến một nền tảng ngoại giao vô cùng tốt cho Singapore. Tư cách thành viên của ASEAN khiến Singapore có quyền phát ngôn lớn hơn trong các công việc quốc tế. Lý Hiển Long nói: "Khi Singapore và các nước ASEAN khác trở thành một tập thể, bất cứ nước lớn nào đều sẽ có phần kiêng nể, nhưng khi Singapore không có sự chống đỡ của ASEAN, có thể bị các nước lớn xem nhẹ". Bộ trưởng Ngoại giao Singapore George Yong-Boon Yeo cũng nói rằng: "Chúng tôi đặt ASEAN ở vị trí quan trọng, Singapore là trung tâm của ASEAN, đó là lý do vì sao lợi ích của ASEAN và lợi ích của Singapore hoàn toàn giống nhau". Đối với Singapore, chiến lược sinh tồn, an ninh và kinh tế của nước này gắn liền với chiến lược của ASEAN.[66]
Quân đội Singapore tuy nhỏ nhưng được cho là có công nghệ tiến bộ nhất tại Đông Nam Á,[67] gồm có Lục quân Singapore, Hải quân Cộng hòa Singapore, và Không quân Cộng hòa Singapore.[9] Quân đội được nhìn nhận là lực lượng bảo đảm cho độc lập quốc gia.[68] Triết lý quốc phòng của đảo quốc mang tính ngoại giao và răn đe.[69] Nguyên lý này biến thành văn hóa, yêu cầu mọi công dân tham dự phòng thủ quốc gia.[70] Chính phủ dành 4,9% GDP toàn quốc cho quốc phòng,[9] và khoảng 1/4 chi tiêu của chính phủ là dành cho quốc phòng.[71]
Sau khi độc lập, Singapore có hai trung đoàn bộ binh do các sĩ quan người Anh chỉ huy. Lực lượng này được nhận định là quá nhỏ để đáp ứng an ninh hiệu quả cho quốc mới, do vậy việc phát triển quân đội trở thành một điều ưu tiên.[72] Anh đưa quân đội ra khỏi Singapore vào tháng 10 năm 1971, chỉ còn hiện diện tượng trưng bằng một lực lượng nhỏ người Anh, Úc và New Zealand. Quân nhân Anh cuối cùng rời khỏi Singapore vào tháng 3 năm 1976. Các binh sĩ New Zealand là những người cuối cùng rời đi, vào năm 1989.[73]
Singapore nhận được trợ giúp ban đầu trên quy mô lớn từ Israel,[72] một quốc gia không được Malaysia, Indonesia hay Brunei công nhận.[74][75][76] Mối lo chính sau khi độc lập là một cuộc xâm chiếm của Malaysia. Các sĩ quan chỉ huy của Lực lượng Phòng vệ Israel được giao nhiệm vụ thiết lập Lực lượng vũ trang Singapore từ con số không, và những giáo viên hướng dẫn người Israel được đưa đến nhằm huấn luyện cho các binh sĩ Singapore. Các khóa huấn luyện quân sự được tiến hành theo khuôn mẫu của Lực lượng Phòng vệ Israel, và Singapore tiếp nhận một chế độ nghĩa vụ quân sự và lực lượng dự bị dựa theo mô hình Israel.[72] Singapore vẫn duy trì các quan hệ an ninh mật thiết với Israel và là một trong những khách hàng lớn nhất của vũ khí Israel.[77]
Lực lượng vũ trang Singapore đang được phát triển nhằm đáp ứng một loạt các vấn đề, trong cả chiến tranh quy ước và phi quy ước. Cục khoa-kỹ Quốc phòng chịu trách nhiệm thu thập tiềm lực cho quân đội.[69] Hạn chế trên phương diện địa lý của đảo quốc có nghĩa là Lực lượng vũ trang Singapore cần phải có kế hoạch đẩy lui hoàn toàn một cuộc tấn công, do họ không thể rút lui rồi tái tập hợp. Quy mô dân số nhỏ cũng tác động đến phương pháp mà Lực lượng vũ trang Singapore trù tính, với một lực lượng tích cực nhỏ song có một lượng dự trữ lớn.[70] Do khan hiếm đất trống tại đảo chính, các hoạt động liên quan đến huấn luyện như bắn đạn thật và diễn tập đổ bộ thường được tiến hành trên các đảo nhỏ hơn, thường cấm chỉ thường dân tiếp cận, nó cũng ngăn ngừa rủi ro tại đảo chính và khu vực đô thị. Tuy nhiên, các cuộc tập trận quy mô lớn được nhận định là quá nguy hiểm khi tiến hành trong khu vực, và chúng được thực hiện tại Đài Loan từ năm 1975.[78] Hoạt động huấn luyện cũng được tổ chức tại nhiều quốc gia khác. Về tổng thể, các cuộc luyện tập quân sự được tổ chức với lực lượng ngoại quốc một hoặc hai lần mỗi tuần.[70]
Do không phận và lãnh thổ hạn chế, Không quân Cộng hòa Singapore duy trì một số căn cứ hải ngoại tại Úc, Hoa Kỳ, và Pháp. Phi đội 130 của Không quân Cộng hòa Singapore đặt tại RAAF Base Pearce, Tây Úc,[79] còn Phi đội 126 đặt tại Trung tâm Hàng không Lục quân Oakey, Queensland.[80] Phi đội 150 đặt tại căn cứ không quân Cazaux tại miền nam Pháp.[81][82] Không quân Cộng hòa Singapore cũng có một vài phân đội hải ngoại tại Hoa Kỳ, như tại San Diego, Marana, Grand Prairie và căn cứ không quân Luke.[83][84]
Lực lượng vũ trang Singapore đã phái quân đi hỗ trợ các hoạt động bên ngoài đảo quốc, tại các khu vực như Iraq[85] và Afghanistan,[86] trong cả vai trò quân sự và dân sự. Trong khu vực, Lực lượng vũ trang Singapore giúp ổn định Đông Timor và cung cấp viện trợ đến Aceh tại Indonesia sau Động đất và sóng thần Ấn Độ Dương 2004. Lực lượng vũ trang Singapore cũng tham gia giúp đỡ trong các nỗ lực cứu trợ sau Bão Katrina.[87] Singapore là một bên trong Dàn xếp phòng vệ 5 quốc gia (FPDA), một liên minh quân sự với Anh, Malaysia, New Zealand, và Úc.[70]
Singapore hầu như không có tài nguyên, nguyên liệu đều phải nhập từ bên ngoài. Singapore chỉ có ít than, chì, nham thạch, đất sét; không có nước ngọt; đất canh tác hẹp, chủ yếu để trồng cao su, dừa, rau và cây ăn quả, do vậy nông nghiệp không phát triển, hàng năm phải nhập khẩu lương thực, thực phẩm để đáp ứng nhu cầu ở trong nước. Singapore có cơ sở hạ tầng và một số ngành công nghiệp phát triển cao hàng đầu châu Á và thế giới như: cảng biển, công nghiệp đóng và sửa chữa tàu, công nghiệp lọc dầu, chế biến và lắp ráp máy móc tinh vi. Singapore có 12 khu vực công nghiệp lớn, trong đó lớn nhất là Khu công nghiệp Jurong. Singapore là nước hàng đầu về sản xuất ổ đĩa máy tính điện tử và hàng bán dẫn. Các khu công nghiệp chủ yếu gia công sản phẩm rồi xuất khẩu. Tại Singapore có nhiều ngân hàng lớn đang hoạt động, các công ty bảo hiểm, các công ty chứng khoán...là trung tâm tài chính khu vực Đông Nam Á. Singapore còn là trung tâm lọc dầu và vận chuyển quá cảnh hàng đầu ở châu Á. Singapore cũng được coi là nước đi đầu trong việc chuyển đổi sang nền kinh tế tri thức.
Singapore có một nền kinh tế thị trường phát triển cao, dựa trên lịch sử về thương mại cảng vận tải mở rộng. Cùng với Hồng Kông, Hàn Quốc và Đài Loan, Singapore là một trong Bốn hổ kinh tế của châu Á, và đã vượt qua các nước tương đương về GDP bình quân đầu người. Từ năm 1965 đến năm 1995, tỷ lệ tăng trưởng trung bình khoảng 6% mỗi năm, làm thay đổi mức sống của dân số.[88] Giai đoạn 2017-2020, tỷ lệ tăng trưởng của Singapore lần là 3.66% (2017), 1.10% (2018), -4.14% (2019), 7.61% (2020).[89] Nền kinh tế Singapore được biết đến như là một trong những tự do nhất, sáng tạo nhất, cạnh tranh nhất, năng động nhất và đa số thân thiện với kinh doanh. Chỉ số Tự do Kinh tế năm 2015 xếp Singapore là nước có nền kinh tế tự do thứ hai trên thế giới và Chỉ số Dễ dẫn Kinh doanh cũng xếp Singapore là nơi dễ dàng nhất để kinh doanh trong thập kỷ qua. Theo Chỉ số Nhận thức Tham nhũng, Singapore luôn được coi là một trong những quốc gia tham nhũng ít nhất trên thế giới, cùng với New Zealand và các nước Scandinavi. [cần dẫn nguồn]
Nền kinh tế Singapore chủ yếu dựa vào buôn bán và dịch vụ (chiếm 40% thu nhập quốc dân). Kinh tế Singapore từ cuối những năm 1980 đạt tốc độ tăng trưởng vào loại cao nhất thế giới: 1994 đạt 10%, 1995 là 8,9%. Tuy nhiên, từ cuối 1997, do ảnh hưởng của khủng hoảng tiền tệ, đồng đô la Singapore đã bị mất giá 20% và tăng trưởng kinh tế năm 1998 giảm mạnh chỉ còn 1,3%. Từ 1999, Singapore bắt đầu phục hồi nhanh: Năm 1999, tăng trưởng 5,5%, và năm 2000 đạt hơn 9%. Do ảnh hưởng của sự kiện 11 tháng 9, suy giảm của kinh tế thế giới và sau đó là dịch SARS, kinh tế Singapore bị ảnh hưởng nặng nề: Năm 2001, tăng trưởng kinh tế chỉ đạt -2,2%, 2002, đạt 3% và 2003 chỉ đạt 1,1%. Từ 2004, tăng trưởng mạnh: năm 2004 đạt 8,4%; 2005 đạt 5,7%; năm 2006 đạt 7,7% và năm 2007 đạt 7,5%. Năm 2009, GDP chỉ tăng 1,2% do tác động của khủng hoảng kinh tế. Hiện tại (2019), nền kinh tế của Singapore đứng thứ tư của ASEAN, đứng thứ 12 châu Á và đứng thứ 34 trên thế giới, GDP đạt 362,818 tỷ USD. [cần dẫn nguồn]
Một chiếc máy bay thuộc hãng hàng không Singapore Airlines.
Trong nhiều năm, Singapore là một trong số ít các quốc gia có xếp hạng tín dụng AAA từ "ba nước lớn" và là nước duy nhất ở Châu Á đạt được mức đánh giá này. Singapore thu hút một lượng lớn đầu tư nước ngoài do vị trí của nó, lực lượng lao động có tay nghề, thuế suất thấp, cơ sở hạ tầng tiên tiến và không khoan nhượng chống tham nhũng. Singapore có trữ lượng ngoại tệ lớn thứ 11 thế giới, và là một trong những quốc gia được đầu tư quốc tế cao nhất trên đầu người. Có hơn 7.000 tập đoàn đa quốc gia đến từ Hoa Kỳ, Nhật Bản và Châu Âu tại Singapore. Cũng có khoảng 1.500 công ty từ Trung Quốc và một số tương tự từ Ấn Độ. Các công ty nước ngoài được tìm thấy ở hầu hết các lĩnh vực trong nền kinh tế của đất nước. Khoảng 44 phần trăm lực lượng lao động của Singapore bao gồm những người không phải là người Singapore. Hơn mười hiệp định thương mại tự do đã được ký kết với các nước và khu vực khác. Mặc dù tự do thị trường, hoạt động của chính phủ Singapore có một phần đáng kể trong nền kinh tế, đóng góp 22% GDP. [cần dẫn nguồn]
Singapore là nhà đầu tư nước ngoài lớn thứ hai ở Ấn Độ. Đây là nhà xuất khẩu lớn thứ 14 và là nhà nhập khẩu lớn thứ 15 trên thế giới. [cần dẫn nguồn]
Đồng tiền của Singapore là đồng đô la Singapore (SGD hay S$) do Cơ quan tiền tệ Singapore (MAS) phát hành. Nó có thể hoán đổi cho đồng đô la Brunei theo mệnh giá từ năm 1967 do mối quan hệ gần gũi lịch sử của chúng. MAS quản lý chính sách tiền tệ của mình bằng cách cho phép tỷ giá hối đoái đồng đô la Singapore tăng hoặc rơi vào một dải giao dịch không được tiết lộ. Điều này khác với hầu hết các ngân hàng trung ương, sử dụng lãi suất để quản lý chính sách. [cần dẫn nguồn]
Trong những năm gần đây, đất nước này được xác định là thiên đường thuế ngày càng phổ biến dành cho người giàu do thuế suất thấp đối với thu nhập cá nhân và miễn thuế đối với thu nhập và tăng vốn từ nước ngoài. Nhà bán lẻ triệu phú Úc Brett Blundy và nhà đồng sáng lập nhiều tỷ phú Facebook, ông Eduardo Saverin là hai ví dụ về những cá nhân giàu có đã định cư ở Singapore (Blundy năm 2013 và Saverin năm 2012). Năm 2009, Singapore đã bị loại khỏi "danh sách" các thiên đường thuế của OCDE, nhưng xếp thứ tư trong Chỉ số bảo mật tài chính năm 2015 của Mạng lưới Tư pháp thuế của các nhà cung cấp dịch vụ tài chính ngoài khơi của thế giới, một phần tám của thế giới ngoài khơi vốn, trong khi "cung cấp nhiều cơ hội tránh thuế và trốn thuế". Vào tháng 8 năm 2016, The Straits Times đã báo cáo rằng Indonesia đã quyết định tạo ra các thiên đường thuế trên hai hòn đảo gần Singapore để đưa thủ đô Indonesia trở lại cơ sở thuế. Vào tháng 10 năm 2016, Cơ quan tiền tệ Singapore đã cảnh cáo và phạt UBS và DBS và rút giấy phép ngân hàng của Ngân hàng tư nhân Falcon vì vai trò bị cáo buộc của họ trong vụ bê bối Quỹ có chủ quyền của Malaysia.
Singapore có tỉ lệ triệu phú là 6.1% trên tổng dân số.[90] Năm 2016, Singapore được Đơn vị Tình báo Kinh tế đánh giá là thành phố đắt đỏ nhất thế giới trong năm thứ ba liên tiếp, và điều này vẫn đúng trong năm 2018.[91][92] Chính phủ cung cấp nhiều chương trình hỗ trợ cho người vô gia cư và người nghèo khổ thông qua Bộ Phát triển Gia đình và Xã hội, vì vậy nghèo đói cấp tính là rất hiếm. Một số chương trình bao gồm cung cấp từ 400 đô la Singapore đến 1000 đô la Singapore hỗ trợ tài chính mỗi tháng cho các hộ gia đình nghèo, chăm sóc y tế miễn phí tại các bệnh viện chính phủ và trả tiền học phí cho trẻ em. Các lợi ích khác bao gồm bồi thường phí tập thể dục để khuyến khích công dân tập thể dục, lên tới 166.000 đô la Singapore như một phần thưởng trẻ em cho mỗi công dân, chăm sóc y tế được trợ cấp rất nhiều, hỗ trợ tài chính cho người khuyết tật, cung cấp máy tính xách tay giảm chi phí cho người nghèo sinh viên, giảm giá cho các chi phí như giao thông công cộng và hóa đơn tiện ích, v.v. Tính đến năm 2018, thứ hạng của Singapore trong Chỉ số phát triển con người đứng thứ 9 trên thế giới, với giá trị HDI là 0,935. [cần dẫn nguồn]
Các thương hiệu toàn cầu nổi tiếng nhất của quốc gia bao gồm Singapore Airlines, Sân bay Changi và Cảng Singapore, cả ba đều nằm trong số những ngành được đánh giá cao nhất trong các lĩnh vực công nghiệp tương ứng. Singapore Airlines được xếp hạng là công ty được ngưỡng mộ nhất Châu Á, và được đánh giá cao nhất vào năm 2015 của thế giới vào năm 2015, bởi các cuộc khảo sát ngành công nghiệp hàng năm "50 công ty được ngưỡng mộ nhất trên thế giới" của Fortune. Đây cũng là hãng hàng không được đánh giá cao nhất thế giới, bao gồm "hãng hàng không quốc tế tốt nhất", bởi các cuộc khảo sát người đọc Travel + Leisure của Mỹ, trong 20 năm liên tiếp. Sân bay Changi kết nối hơn 100 hãng hàng không đến hơn 300 thành phố. Trung tâm hàng không chiến lược quốc tế có hơn 480 giải thưởng "Sân bay tốt nhất thế giới" vào năm 2015 và được biết đến như là sân bay được trao danh hiệu này nhiều nhất trên thế giới. [cần dẫn nguồn]
Singapore cũng được coi là nước đi đầu trong việc chuyển đổi sang nền kinh tế tri thức. Singapore đang thực hiện kế hoạch đến năm 2018 sẽ biến Singapore thành một thành phố hàng đầu thế giới, một đầu mối của mạng lưới mới trong nền kinh tế toàn cầu và châu Á và một nền kinh tế đa dạng nhạy cảm kinh doanh.[93]
Một cái nhìn về cảnh quan thành phố và các tàu neo đậu ở bãi đậu tàu phía Đông của Singapore ngoài công viên East Coast
Du lịch chiếm một phần lớn của nền kinh tế, với hơn 15 triệu khách du lịch đến thăm thành phố vào năm 2014, và 18,5 triệu khách du lịch quốc tế năm 2018, gấp ba lần tổng dân số Singapore. Singapore là thành phố được đến nhiều thứ 5 trên thế giới và thứ 2 ở châu Á-Thái Bình Dương. Năm 2019, du lịch đóng góp trực tiếp vào khoảng 4% GDP của Singapore, so với năm 2016, khi du lịch đóng góp, trực tiếp và gián tiếp, vào khoảng 9,9% GDP của Singapore. Tổng cộng, lĩnh vực này đã tạo ra khoảng 8,6% việc làm của Singapore trong năm 2016.
Để mở rộng ngành, các sòng bạc được hợp pháp hóa vào năm 2005, nhưng chỉ có hai giấy phép cho "Khu nghỉ mát Tích hợp" được ban hành, để kiểm soát việc rửa tiền và nghiện. Singapore cũng quảng bá chính nó như là một trung tâm du lịch y tế: khoảng 200.000 người nước ngoài tìm kiếm sự chăm sóc y tế ở đó mỗi năm. Các dịch vụ y tế của Singapore nhằm phục vụ ít nhất một triệu bệnh nhân nước ngoài hàng năm và tạo ra doanh thu 3 tỷ đô la. Vào năm 2015, Lonely Planet và The New York Times liệt kê Singapore là điểm đến tốt thứ 6 trên thế giới để tham quan.
Tổng cục Du lịch Singapore (STB) là hội đồng theo luật định của Bộ Thương mại và Công nghiệp được giao nhiệm vụ thúc đẩy ngành du lịch của đất nước. Vào tháng 8 năm 2017, STB và Ủy ban Phát triển Kinh tế (EDB) đã tiết lộ một thương hiệu thống nhất, Singapore - Passion Made Possible, để tiếp thị Singapore quốc tế cho mục đích kinh doanh và du lịch. Quận Orchard Road, nơi có các trung tâm mua sắm và khách sạn nhiều tầng, có thể được coi là trung tâm mua sắm và du lịch tại Singapore. Các điểm du lịch nổi tiếng khác bao gồm Sở thú Singapore, River Safari và Night Safari. Sở thú Singapore đã chấp nhận khái niệm vườn thú mở, theo đó các động vật được sinh sống trong một khu vực rộng hơn, ngăn cách với du khách bằng những con hào khô hoặc ướt, thay vì nhốt các con vật và River Safari có 300 loài động vật, trong đó có nhiều loài có nguy cơ tuyệt chủng.
Năm 2012, dân số Singapore là 5,312 triệu người, trong đó 3,285 triệu (62%) là công dân Singapore và những người còn lại (38%) là những cư dân thường trú hoặc công nhân/học sinh ngoại quốc. 23% công dân Singapore sinh ra bên ngoài Singapore. Có một triệu cư dân thường trú tại Singapore vào năm 2012. Số cư dân này không tính đến 11 triệu du khách tạm thời đến tham quan Singapore mỗi năm.[94][95][96]
Tuổi thọ trung bình của người Singapore là 82[97] tuổi và quy mô hộ gia đình trung bình là 3,5 người. Do khan hiếm đất, 4/5 người Singapore sống trong các căn hộ được trợ cấp, cao tầng, công cộng được gọi là các căn hộ Cục Nhà ở và Phát triển (HDB), theo sau việc cục chịu trách nhiệm đối với nhà ở công tại quốc gia.[98] Có gần 200.000 người giúp việc gia đình tại Singapore.[99]
Năm 2010, tỷ lệ sở hữu nhà tại Singapore là 87,2%.[100][101] Điện thoại di động thâm nhập với tỷ lệ rất cao là 1.400 điện thoại di động trên 1000 người. Khoảng 1/10 cư dân sở hữu một ô tô.[96]
Tổng tỷ suất sinh được ước tính là 0,79 trẻ em trên mỗi phụ nữ vào năm 2013, đây là tỷ lệ thấp nhất thế giới và thấp hơn tỷ lệ cần thiết là 2,1 để thay thế dân số.[102] Để khắc phục vấn đề này, chính phủ Singapore khuyến khích người ngoại quốc nhập cư đến Singapore trong vài thập niên gần đây. Một lượng lớn người nhập cư giúp cho dân số của Singapore không suy giảm.[103] Singapore có truyền thống là một trong những quốc gia phát triển có tỷ lệ thất nghiệp thấp nhất, tỷ lệ thất nghiệp tại đây không vượt quá 4% trong thập kỷ qua, chạm mức cao 3% trong khủng hoản tài chính toàn cầu 2009 và giảm xuống 1,9% vào 2011.[104][105]
Năm 2009, khoảng 40% cư dân Singapore là người ngoại quốc, một trong những tỷ lệ cao nhất trên thế giới.[106] Công nhân ngoại quốc chiếm 80% lao động trong ngành xây dựng và chiếm 50% trong ngành phục vụ.[107][108]
Năm 2009, điều tra dân số của chính phủ báo cáo rằng 74,2% cư dân là người gốc Hoa, 13,4% là người gốc Mã Lai, và 9,2% là người gốc Ấn Độ,[109] người Âu-Á và các nhóm khác chiếm 3,2%. Trước năm 2010, mỗi cá nhân chỉ có thể đăng ký làm thành viên của một chủng tộc, mặc định theo phụ hệ, do đó, những người hỗn chủng được xếp theo nhóm chủng tộc của người cha. Từ năm 2010 trở đi, người dân có thể đăng ký theo phân loại kép, trong đó họ có thể chọn một chủng tộc chính và một chủng tộc thứ, song không quá hai.[110]
Phật giáo là tôn giáo được thực hành phổ biến nhất tại Singapore, với 33% số cư dân tuyên bố bản thân họ là tín đồ đạo Phật trong cuộc điều tra dân số gần đây nhất. Tôn giáo được thực hành phổ biến thứ nhì là Ki-tô giáo, sau đó là Hồi giáo, Đạo giáo, và Ấn Độ giáo. 17% dân số không gia nhập tôn giáo nào. Tỷ lệ tín đồ Ki-tô giáo, Đạo giáo, và người không tôn giáo tăng trong khoảng thời gian giữa năm 2000 và 2010, mỗi nhóm tăng 3%, trong khi tỷ lệ tín đồ Phật giáo thì giảm xuống. Các đức tin khác vẫn ổn định trên quy mô lớn về tỷ lệ dân số.[112]
Tại Singapore có các chùa và trung tâm Phật pháp từ cả ba tông phái truyền thống chính của Phật giáo: Thượng tọa bộ, Đại thừa, và Kim cương thừa. Hầu hết tín đồ Phật giáo tại Singapore là người Hoa và theo truyền thống Đại thừa.[113] Đại thừa Trung Hoa là tông phái Phật giáo chiếm ưu thế nhất tại Singapore, với các hòa thượng truyền giáo đến từ Đài Loan và Trung Quốc trong vài thập kỷ gần đây. Tuy nhiên, Phật giáo Thượng tọa bộ từ Thái Lan ngày càng phổ biến trong cư dân Singapore (không chỉ người Hoa) trong thập niên qua. Học hội Sáng giá Quốc tế là một tổ chức Phật giáo của Nhật Bản, hiện được nhiều người thực hành theo tại Singapore, song hầu hết họ là người gốc Hoa. Phật giáo Tây Tạng cũng xâm nhập chậm vào quốc đảo trong những năm gần đây.[114]
Singapore có bốn ngôn ngữ chính thức: tiếng Anh, tiếng Mã Lai, tiếng Quan thoại, và tiếng Tamil.[116] Tiếng Anh là ngôn ngữ phổ biến tại quốc đảo và là ngôn ngữ của kinh doanh, chính phủ, và là phương tiện giảng dạy trong trường học.[117][118] Các cơ cấu công cộng tại Singapore quản lý công việc của họ bằng tiếng Anh, và các tài liệu chính thức được viết bằng các ngôn ngữ chính thức khác như tiếng Hoa, tiếng Mã Lai, hay tiếng Tamil thường phải được dịch sang tiếng Anh để việc đệ trình được chấp nhận. Hiến pháp Singapore và toàn bộ các luật được viết bằng tiếng Anh,[119] và người dịch được yêu cầu nếu một người muốn nói chuyện với tòa án bằng một ngôn ngữ không phải tiếng Anh.[120][121] Tuy nhiên, tiếng Anh chỉ là ngôn ngữ mẹ đẻ của một phần ba người Singapore, với khoảng một phần ba người Singapore gốc Hoa, một phần tư người Singapore gốc Mã Lai và một nửa người Singapore gốc Ấn Độ có ngôn ngữ mẹ đẻ là tiếng Anh. 20% người Singapore không thể đọc hoặc viết bằng tiếng Anh.[112][122]
Nhiều người Singapore là người song ngữ trong tiếng Anh và ngôn ngữ chính thức khác, với mức độ lưu loát khác nhau. Xếp hạng các ngôn ngữ chính thức về tỷ lệ đọc viết là tiếng Anh (80% biết đọc viết), Quan thoại (65% biết đọc viết), Mã Lai (17% biết đọc viết), và Tamil (4% biết đọc viết).[112][123] Tiếng Anh-Singapore dựa trên tiếng Anh-Anh,[124] và các dạng tiếng Anh được nói tại Singapore biến thiên từ "tiếng Anh-Singapore chuẩn" đến một thứ tiếng bồi gọi là "Singlish". Singlish bị chính phủ ngăn trở quyết liệt.[125]
Tiếng Hoa là ngôn ngữ mẹ đẻ của nhiều người Singapore nhất, chiếm một nửa trong số họ.[115]Quan thoại Singapore là phương ngôn tiếng Hoa phổ biến nhất tại quốc đảo,[126] với 1,2 triệu người sử dụng nó làm ngôn ngữ nói tại nhà. Gần nửa triệu người nói các phương ngôn tiếng Hoa khác, chủ yếu là tiếng Phúc Kiến, tiếng Triều Châu, và tiếng Quảng Đông, như ngôn ngữ tại nhà của họ, song việc sử dụng các phương ngôn này đang suy giảm khi thế hệ sau này chuyển sang Quan thoại và tiếng Anh.[127]
Chính phủ Singapore chọn tiếng Mã Lai làm ngôn ngữ quốc gia sau khi giành độc lập từ Anh Quốc trong thập niên 1960 nhằm tránh xích mích với các láng giềng — Malaysia và Indonesia — những quốc gia nói tiếng Mã Lai.[128] Việc này mang mục đích biểu tượng hơn là chức năng.[116][129][130] Ngôn ngữ này được sử dụng trong quốc ca "Majulah Singapura",[131] trong các trích dẫn của hệ thống thứ bậc và huy chương của Singapore, và trong chỉ huy quân sự. Ngày nay, về tổng thể, tiếng Mã Lai được nói trong cộng đồng người Singapore gốc Mã Lai, chỉ 16,8% người Singapore biết đọc viết tiếng Mã Lai[132] và chỉ 12% sử dụng nó làm ngôn ngữ mẹ đẻ.[115]
Khoảng 100.000, hay 3%, người Singapore nói tiếng Tamil như ngôn ngữ mẹ đẻ của họ.[115] Tamil có địa vị chính thức tại Singapore và không có nỗ lực nào nhằm ngăn cấm việc sử dụng các ngôn ngữ Ấn Độ khác.[133]
Singapore là một trung tâm giáo dục, với hơn 80.000 sinh viên quốc tế trong năm 2006. 5.000 sinh viên từ Malaysia vượt qua tuyến đường Johor-Singapore mỗi ngày để học tại Singapore. Trong năm 2009, 20% học sinh của các trường đại học Singapore là sinh viên quốc tế - mức tối đa cho phép, phần lớn là từ ASEAN, Trung Quốc và Ấn Độ. Đại học Quốc gia Singapore (NUS) và Đại học Công nghệ Nanyang (NTU) được xếp hạng trong top những trường đại học tốt nhất châu Á và luôn đứng trong top 13 các trường đại học chất lượng nhất thế giới những năm gần đây.
Giáo dục các cấp tiểu học, trung học, và đại học hầu hết được nhà nước hỗ trợ. Toàn bộ các tổ chức dù là công hay tư đều phải được đăng ký với Bộ Giáo dục.[134] Tiếng Anh là ngôn ngữ giảng dạy trong toàn bộ các trường học công,[135] và toàn bộ các môn học được dạy và thi bằng tiếng Anh ngoại trừ bài luận bằng "tiếng mẹ đẻ".[136] Trong khi thuật ngữ "tiếng mẹ đẻ" về tổng thể tầm quốc tế là đề cập đến ngôn ngữ thứ nhất, song nó được sử dụng nhằm đề cập đến ngôn ngữ thứ hai trong hệ thống giáo dục của Singapore, do tiếng Anh là ngôn ngữ thứ nhất.[137][138] Các học sinh ở tại nước ngoài trong một thời gian, hoặc gặp khó khăn với "tiếng mẹ đẻ" của họ, được phép có một đề cương giản hóa hoặc bỏ qua môn học.[139][140]
Giáo dục gồm ba giai đoạn: tiểu học, trung học, và tiền đại học, trong đó chỉ có cấp tiểu học là bắt buộc. Học sinh bắt đầu với 6 năm tiểu học, gồm 4 năm cơ sở và hai năm định hướng, chương trình giảng dạy tập trung vào phát triển Anh ngữ, bản ngữ, toán học, và khoa học.[141][142] Trung học kéo dài 4-5 năm, và được phân thành các ban Đặc thù, Nhanh, Phổ thông (Học thuật), và Phổ thông (Kỹ thuật) trong mỗi trường, dựa theo trình độ năng lực của mỗi học sinh.[143] Phân loại chương trình cơ bản tương tự cấp tiểu học, song các lớp học chuyên biệt hơn nhiều.[144] Giáo dục tiền đại học diễn ra trong 2-3 năm tại các trường cao đẳng, hầu hết gọi là Học viện sơ cấp.[145] Một số trường học được tự do trong chương trình giảng dạy của mình và được gọi là trường tự chủ. Các trường này tồn tại từ cấp trung học trở lên.[143]
Các kỳ thi quốc gia được tiêu chuẩn hóa trong tất cá các trường học, với một bài kiểm tra được thực hiện sau mỗi giai đoạn. Sau sáu năm giáo dục đầu tiên, học sinh tham gia kì thi tốt nghiệp tiểu học (PSLE)[141], nó quyết định vị trí của họ tại trường trung học. Cuối giai đoạn trung học, khảo thí GCE trình độ "O" (GCE O-Level) được tiến hành; vào cuối giai đoạn tiền đại học sau đó, khảo thí GCE trình độ "A" (GCE A-Level) được tiến hành. Năm 2005, trong toàn bộ người Singapore 15 tuổi và lớn hơn mà không còn là học sinh, có 18% không có trình độ giáo dục.[146]
Bệnh viện Đại học Quốc gia, bệnh viện lớn thứ hai Singapore, phục vụ 1 triệu bệnh nhân hàng năm
Singapore có một hệ thống chăm sóc y tế hiệu quả về tổng thể, dù chi phí y tế tại đây tương đối thấp so với các quốc gia phát triển.[147]Tổ chức Y tế Thế giới xếp hạng hệ thống y tế của Singapore đứng thứ 6 về tổng thể trong Báo cáo Y tế thế giới 2000.[148] Singapore có tỷ suất tử vong trẻ sơ sinh thấp nhất thế giới trong hai thập niên qua.[149] Tuổi thọ trung bình (năm 2012) tại Singapore là 83, trong khi số liệu toàn cầu là 70. Hầu như toàn bộ dân cư được tiếp cận với nước và điều kiện vệ sinh được cải thiện.[150] Phụ nữ nước này có thể sống trung bình 87,6 năm với 75,8 năm có sức khỏe tốt. Mức trung bình thấp hơn đối với nam giới. Singapore được xếp hạng 1 về Chỉ số an ninh lương thực toàn cầu.
Tính đến tháng 12 năm 2011 và tháng 1 năm 2013, có 8.800 người nước ngoài và 5.400 người Singapore được chẩn đoán nhiễm HIV tương ứng, nhưng có ít hơn 10 trường hợp tử vong hàng năm do HIV trên 100.000 người. Có một mức độ tiêm chủng cao. Béo phì ở người trưởng thành dưới 10%. Đơn vị tình báo kinh tế, trong Chỉ số sinh ra năm 2013, đã xếp hạng Singapore là nơi có chất lượng cuộc sống tốt nhất ở châu Á và thứ sáu trên toàn thế giới.
Hệ thống chăm sóc sức khỏe của chính phủ dựa trên khung "3M". Điều này có ba thành phần: Medifund, cung cấp một mạng lưới an toàn cho những người không có khả năng chăm sóc sức khỏe, Medisave, một hệ thống tài khoản tiết kiệm y tế quốc gia bắt buộc bao gồm khoảng 85% dân số, và Medishield, một chương trình bảo hiểm y tế do chính phủ tài trợ. Các bệnh viện công ở Singapore có quyền tự chủ đáng kể trong các quyết định quản lý của họ và cạnh tranh về mặt bệnh nhân, tuy nhiên họ vẫn thuộc quyền sở hữu của chính phủ và chính phủ bổ nhiệm các hội đồng quản trị và Giám đốc điều hành và báo cáo quản lý và chịu trách nhiệm trước các ban này. Một chế độ trợ cấp tồn tại cho những người có thu nhập thấp. Năm 2008, 32% dịch vụ chăm sóc sức khỏe được chính phủ tài trợ. Nó chiếm khoảng 3,5% GDP của Singapore.
Singapore là một quốc gia đa dạng và non trẻ, với nhiều ngôn ngữ, tôn giáo, và văn hóa.[151] Khi Singapore độc lập từ Anh Quốc vào năm 1963, hầu hết công dân là những lao động không có học thức đến từ Malaysia, Trung Quốc và Ấn Độ. Nhiều người trong số họ là những lao động ngắn hạn, đến Singapore nhằm kiếm một khoản tiền và không có ý định ở lại. Ngoại trừ người Peranakan (hậu duệ của người Hoa nhập cư vào thế kỷ XV-XVI) đảm bảo lòng trung thành của họ với Singapore, thì hầu hết người lao động trung thành với quê hương của họ.[152][153] Sau khi độc lập, quá trình thiết lập một bản sắc Singapore được khởi động.
Các cựu thủ tướng Lý Quang Diệu và Ngô Tác Đồng từng tuyên bố rằng Singapore không thích hợp với mô tả truyền thống về một quốc gia, gọi đây là một xã hội quá độ, chỉ ra thực tế rằng không phải toàn bộ người Singapore nói cùng một ngôn ngữ, chia sẻ cùng một tôn giáo, hoặc có phong tục tương đồng.[151][154] Mặc dù tiếng Anh là ngôn ngữ thứ nhất của quốc gia, song theo điều tra nhân khẩu năm 2010 của chính phủ thì có 20% người Singapore không biết đọc viết bằng tiếng Anh, con số này vào năm 1990 là 40%.[155][156] Chính phủ nhận định sự hài hòa chủng tộc và tôn giáo là bộ phận quan trọng trong thành công của Singapore, và đóng vai trò quan trọng trong việc kiến thiết một bản sắc Singapore.[157]
Quốc hoa của Singapore là Vanda 'Miss Joaquim', được đặt tên theo một phụ nữ Armenia sinh tại Singapore, bà phát hiện loài hoa này trong vườn nhà tại Tanjong Pagar vào năm 1893.[158] Nhiều phù hiệu quốc gia như quốc huy Singapore và biểu tượng đầu sư tử Singapore sử dụng hình tượng sư tử, do Singapore được mệnh danh là 'Thành phố Sư tử'. Các ngày lễ công cộng tại Singapore bao trùm các lễ chính của người Trung Hoa, Tây phương, Mã Lai, Ấn Độ.[159]
Ở tầm quốc gia, Singapore là một xã hội bảo thủ, song xuất hiện một số sự tự do hóa.[160] Ở cấp độ quốc gia, trọng dụng nhân tài được chú trọng cao độ, mỗi cá nhân được đánh giá dựa trên năng lực của họ.[161]
Từ thập niên 1990, chính phủ xúc tiến các hoạt động nhằm biến Singapore thành một trung tâm nghệ thuật và văn hóa, đặc biệt là nghệ thuật biểu diễn, và biến đổi quốc gia thành một "cửa ngõ giữa phương Đông và phương Tây".[162]
Một cảnh tượng trên phố Trung Hoa tại Singapore dịp Tết Nguyên Đán.
Ẩm thực cùng với mua sắm được cho là những hoạt động tiêu khiển quốc gia tại Singapore.[163] Sự đa dạng của thực phẩm được quảng cáo là một trong những lý do để đến thăm đảo quốc,[164] và sự đa dạng của thực phẩm đại diện cho các dân tộc khác nhau, chính phủ nhận định đây là một tương trưng cho sự đa dạng văn hóa của đảo quốc.[165] "Quốc quả" của Singapore là sầu riêng.[166]
Các mặt hàng thực phẩm địa phương thường liên quan đến một dân tộc cụ thể - Trung Quốc, Mã Lai và Ấn Độ; nhưng sự đa dạng của ẩm thực đã tăng thêm bởi sự kết hợp của các phong cách khác nhau (ví dụ: ẩm thực Peranakan, sự pha trộn của ẩm thực Trung Quốc và Mã Lai). Trong các trung tâm bán hàng rong, sự khuếch tán văn hóa được minh họa bằng các quầy bán hàng rong truyền thống của người Mã Lai cũng bán thức ăn của người Tamil. Các quầy hàng Trung Quốc có thể giới thiệu các nguyên liệu Mã Lai, kỹ thuật nấu ăn hoặc toàn bộ món ăn vào phạm vi phục vụ của họ. Cơm gà Hải Nam, dựa trên món gà Văn Xương ở đảo Hải Nam, được coi là món ăn quốc gia của Singapore.
Thành phố có một nền ẩm thực đang phát triển từ các trung tâm bán hàng rong (ngoài trời), khu ẩm thực (máy lạnh), quán cà phê (ngoài trời với hàng chục quầy hàng rong), quán cà phê, thức ăn nhanh, và các nhà hàng từ đơn giản, bình dân cho đến nổi tiếng và cao cấp. Dịch vụ giao đồ ăn cũng đang tăng lên, với 70% cư dân đặt hàng từ các ứng dụng giao hàng ít nhất một lần một tháng. Nhiều nhà hàng đầu bếp nổi tiếng quốc tế nằm trong các khu nghỉ dưỡng tích hợp. Chế độ ăn kiêng tôn giáo tồn tại (người Hồi giáo không ăn thịt lợn và người Ấn Độ giáo không ăn thịt bò), và cũng có một nhóm người ăn chay đáng kể. Lễ hội ẩm thực Singapore kỷ niệm ẩm thực Singapore được tổ chức hàng năm vào tháng Bảy.
Trước những năm 1980, thức ăn đường phố được bán chủ yếu bởi những người nhập cư từ Trung Quốc, Ấn Độ và Malaysia cho những người nhập cư khác đang tìm kiếm một hương vị ẩm thực quen thuộc. Ở Singapore, thức ăn đường phố từ lâu đã được liên kết với các trung tâm bán hàng rong với các khu vực chỗ ngồi chung. Thông thường, các trung tâm này có vài chục đến hàng trăm quầy hàng thực phẩm, mỗi quầy chuyên về một hoặc nhiều món ăn liên quan. Trong khi thức ăn đường phố có thể được tìm thấy ở nhiều quốc gia, sự đa dạng và tầm với của các trung tâm bán hàng rong tập trung phục vụ thức ăn đường phố di sản ở Singapore là độc nhất. Năm 2018, đã có 114 trung tâm bán hàng rong trải khắp trung tâm thành phố và các khu nhà ở trung tâm. Chúng được duy trì bởi Cơ quan Môi trường Quốc gia, nơi cũng phân loại từng gian hàng thực phẩm để vệ sinh. Trung tâm bán hàng rong lớn nhất nằm trên tầng hai của Khu phức hợp Khu phố Tàu, và có hơn 200 quầy hàng. Khu phức hợp này cũng là nơi có bữa ăn được gắn sao Michelin rẻ nhất thế giới - một đĩa cơm gà sốt tương hoặc mì với giá 2 đô la Singapore (2S$), tương đương với khoảng 1,5 đô la Mỹ. Hai quầy hàng thức ăn đường phố trong thành phố là những quán ăn đầu tiên trên thế giới được trao tặng một ngôi sao Michelin, mỗi nơi đều có được một ngôi sao.
Sự phát triển của các câu lạc bộ thể thao và giải trí tư nhân bắt đầu từ Singapore thế kỷ 19, với các câu lạc bộ được thành lập trong thời gian này bao gồm Câu lạc bộ Cricket, Câu lạc bộ Giải trí Singapore, Câu lạc bộ bơi lội Singapore và Câu lạc bộ Hollandse.
Các môn thể thao đại chúng tại Singapore gồm có bóng đá, bóng rổ, cricket, bơi lội, đi thuyền, bóng bàn và cầu lông. Hầu hết người Singapore sống trong các khu chung cư gần các tiện ích như hồ bơi, bên ngoài có sân bóng rổ và khu thể thao trong nhà. Các môn thể thao dưới nước phổ biến tại đảo quốc, trong đó có đi thuyền, chèo thuyền kayak và lướt ván. Lặn biển là một môn thể thao tiêu khiển phổ biến khác, đảo Hantu đặc biệt nổi tiếng với các rạn san hô phong phú.[167] Giải bóng đá vô địch quốc gia của Singapore mang tên S-League, được hình thành vào năm 1994,[168] bao gồm 9 đội tham dự, trong đó có 2 đội nước ngoài. Singapore bắt đầu tổ chức một vòng thi đấu của giải vô địch công thức 1 thế giới, Singapore Grand Prix, vào năm 2008. Singapore tổ chức Thế vận hội trẻ kỳ đầu tiên, vào năm 2010.
Bơi lội được xem là bộ môn thế mạnh của thể thao Singapore. Tại Thế vận hội Mùa hè 2016, vận động viên Joseph Schooling đã giành huy chương vàng Olympic đầu tiên cho Singapore ở cuộc thi bơi bướm 100 mét trong thời gian ngắn kỷ lục 50,39 giây. Các vận động viên đua thuyền Singapore cũng đã thành công trên trường quốc tế, với đội Optimist của họ được coi là một trong những đội mạnh của thế giới. Mặc dù kích thước nhỏ, quốc gia này đã thống trị các giải đấu bơi lội ở SEA Games. Đội tuyển bóng nước Singapore đã giành huy chương vàng SEA Games lần thứ 27 vào năm 2017, tiếp tục chuỗi vô địch dài nhất của thể thao Singapore về môn môn cụ thể.
Các công ty có liên kết với chính phủ kiểm soát hầu hết truyền thông nội địa tại Singapore.[169]MediaCorp vận hành hầu hết các kênh truyền hình và phát thanh phát sóng miễn phí tại Singapore. Có tổng cộng 7 kênh truyền hình phát sóng miễn phí do Mediacorp cung cấp.[170] Các kênh Channel 5 (tiếng Anh), Channel News Asia (tiếng Anh), Okto (tiếng Anh), Channel 8 (tiếng Trung), Channel U (tiếng Trung), Suria (tiếng Mã Lai) và Vasantham (tiếng Ấn).[171] StarHub Cable Vision (SCV) cung cấp dịch vụ truyền hình cáp với các kênh từ khắp thế giới[172] và Mio TV của SingTel cung cấp một dịch vụ IPTV.[173] Tập đoàn Singapore Press Holdings có liên hệ với chính phủ và kiểm soát hầu hết ngành báo chí tại Singapore.[174] Các tổ chức nhân quyền như Freedom House đôi khi chỉ trích ngành truyền thông Singapore chịu quản lý quá mức và thiếu tự do.[169] Năm 2010, Phóng viên không biên giới xếp hạng Singapore thứ 136 trong số 178 trong Chỉ số Tự do Báo chí của mình.[175]
Hệ thống giao thông ở Singapore rất phát triển. Chất lượng đường bộ của đảo quốc này được đánh giá là vào loại tốt nhất thế giới. Giao thông tại Singapore được vận hành theo mô hình của Anh, trái với giao thông tay phải của châu Âu lục địa.
Câu Benjamin Sheares
Singapore có nhiều loại phương tiện giao thông công cộng, trong đó hai phương tiện phổ biến nhất là xe buýt (hơn 3 triệu lượt người mỗi ngày, năm 2010) và tàu điện ngầm mà người Singapore thường gọi là SMRT (Singapore Mass Rapid Transit, hơn 2 triệu lượt người mỗi ngày, năm 2010)[176]. Người đi xe buýt trả tiền mua vé cho từng chặng, ngoại trừ trường hợp họ có thẻ từ tự động EZlink (thẻ này cho phép họ sử dụng dịch vụ của xe bus giá rẻ và trong một thời gian dài). Hệ thống tàu điện ngầm của Singapore có 84 ga với chiều dài 129.9 km [176] và có giờ làm việc là từ 06:00 tới 24:00. Taxi cũng là một phương tiện giao thông khá phổ biến ở Singapore nhưng khá khó bắt và giá rất đắt trong giờ cao điểm.
Do Singapore có diện tích rất nhỏ hẹp, nên chính quyền Singapore thường có những biện pháp đặc biệt để tránh tình trạng kẹt xe, tắc đường. Hệ thống thuế giờ cao điểm ERP (Electronics Road Pricing) được đưa vào hoạt động trong khu vực trung tâm thành phố để giảm lưu lượng xe lưu thông qua các khu vực này vào giờ cao điểm. Số tiền này được trừ thẳng vào thẻ EZLink cài trên xe hơi. ERP có thể lên đến 15 đô la Singapore (15S$) nếu 1 chiếc xe chạy qua 5 trạm ERP trong khu vực nội thành. Singapore cũng có phương tiện giao thông đường thủy phổ biến là thuyền máy nhỏ, tuy nhiên đa số chúng chỉ được dùng cho mục đích du lịch. Các du khách tới Singapore có thể tham quan thành phố bằng đường thủy trên sông Singapore trong những tour kéo dài khoảng 30 phút.
Một con đường trong nội ô
Do Singapore là một đảo quốc nhỏ với mật độ dân số cao, số lượng ô tô cá nhân trên đường bị hạn chế nhằm giảm ô nhiễm và tắc nghẽn. Những người mua ô tô phải trả thuế cao gấp 1,5 lần giá thị trường của phương tiện, và phải đấu giá cho một giấy chứng nhận quyền lợi (COE) để ô tô của họ được phép chạy trên đường trong một thập niên. Giá ô tô tại Singapore thường cao hơn đáng kể so với các quốc gia nói tiếng Anh khác.[177] Giống như hầu hết các quốc gia trong Khối Thịnh vượng chung, các phương tiện đi trên đường và người đi bộ trên phố theo quy tắc bên trái.[178]
Cư dân Singapore cũng di chuyển bằng cách phương thức đi bộ, xe đạp, xe buýt, taxi và tàu hỏa và tàu điện ngầm (MRT hoặc LRT). Hai công ty vận hành xe buýt công cộng và hệ thống giao thông tàu hỏa là SBS Transit và SMRT Corporation. Taxi là hình thức giao thông công cộng phổ biến do chi phí tương đối rẻ so với nhiều quốc gia phát triển khác.[179]
Năm 2010, Singapore sở hữu một hệ thống đường bộ dài tổng cộng 3.356 kilômét (2.085 mi), trong đó có 161 kilômét (100 mi) đường cao tốc.[9][180][181] Kế hoạch giấy phép khu vực Singapore được thi hành vào năm 1975, là kế hoạch giải quyết tắc nghẽn thông qua phí đầu tiên trên thế giới, gồm các biện pháp bổ sung như hạn ngạch sở hữu ô tô nghiêm ngặt và cải thiện giao thông công cộng.[182][183] Năm 1998, nó được nâng cấp thành phí đường bộ điện tử, hệ thống thực hiện thu thuế điện tử, phát hiện điện tử, và giám sát bằng video.[184]
Tàu điện ngầm Singapore
Cảng Singapore là cảng biển nhộn nhịp hàng đầu thế giới.[185] Singapore là một trung tâm hàng không quan trọng tại châu Á, và là điểm dừng chân của tuyến Kangaroo (Kangaroo Route) giữa Sydney và Luân Đôn.[186] Singapore có 3 cảng hàng không dân sự, bao gồm Sân bay quốc tế Singapore Changi, sân bay Seletar và sân bay Kallang (đã ngừng hoạt động). Trong đó sân bay Changi sở hữu một mạng lưới gồm trên 100 hãng hàng không kết nối Singapore với khoảng 300 thành thị tại khoảng 70 quốc gia và lãnh thổ trên toàn cầu.[187] Changi đã nhiều lần được các tạp chí du lịch quốc tế đánh giá là một trong những sân bay quốc tế tốt nhất thế giới, bao gồm cả được đánh giá là sân bay tốt nhất thế giới lần đầu tiên vào năm 2006 bởi Skytrax. Hãng hàng không quốc gia là Singapore Airlines.
^“Singapore”. Truy cập ngày 29 tháng 8 năm 2019. The city, once a distinct entity, so came to dominate the island that the Republic of Singapore essentially became a city-state.
^ ab“Founding of Modern Singapore”. Ministry of Information, Communications and the Arts. Bản gốc lưu trữ ngày 8 tháng 5 năm 2009. Truy cập ngày 13 tháng 4 năm 2011.
^“The President”. Singapore Government. Bản gốc lưu trữ ngày 11 tháng 6 năm 2011. Truy cập ngày 26 tháng 6 năm 2011.
^“Members of Parliament”. Government of Singapore. Bản gốc lưu trữ ngày 17 tháng 4 năm 2011. Truy cập ngày 12 tháng 6 năm 2011.
^“The Singapore Legal System”. Singapore Academy of Law. ngày 25 tháng 9 năm 2007. Bản gốc lưu trữ ngày 23 tháng 1 năm 2011. Truy cập ngày 10 tháng 6 năm 2011.
^Moss, Trefor (ngày 18 tháng 1 năm 2010). “Buying an advantage”. Jane's Defence Review. Luân Đôn. Bản gốc lưu trữ ngày 23 tháng 1 năm 2010. Truy cập ngày 26 tháng 11 năm 2014.
^Lỗi chú thích: Thẻ <ref> sai; không có nội dung trong thẻ ref có tên unpop
^“Census of population”(PDF). Singapore Department of Statistics. 2010. Bản gốc(PDF) lưu trữ ngày 5 tháng 7 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 7 năm 2011.
^ ab“Key annual indicators”. Singapore Department of Statistics. 2011. Bản gốc lưu trữ ngày 21 tháng 2 năm 2009. Truy cập ngày 2 tháng 7 năm 2011.
^“Executive summary”(PDF). Building and Construction Authority. Truy cập ngày 11 tháng 4 năm 2011.
^Sudderuddin, Shuli (ngày 22 tháng 2 năm 2009). “Singapore's phantom workers”. The Straits Times. Singapore. Bản gốc lưu trữ ngày 25 tháng 2 năm 2009. Truy cập ngày 11 tháng 4 năm 2011.
^“Population Trends 2009”(PDF). Singapore Statistics. Bản gốc(PDF) lưu trữ ngày 10 tháng 12 năm 2011. Truy cập ngày 28 tháng 9 năm 2009.
^“Chapter 2 Education and Language”(PDF). General Household Survey 2005, Statistical Release 1: Socio-Demographic and Economic Characteristics. Singapore Statistics. 2005. Bản gốc(PDF) lưu trữ ngày 5 tháng 7 năm 2012. Truy cập ngày 11 tháng 11 năm 2010.
^Lee, Lee Kuan Yew (2000). From Third World to First. Singapore: Marshall Cavendish.
^“Findings”(PDF). Singapore Statistics. ngày 5 tháng 5 năm 2010. Bản gốc(PDF) lưu trữ ngày 20 tháng 2 năm 2011. Truy cập ngày 27 tháng 10 năm 2011.
^“Literacy and language”(PDF). Singapore Statistics. ngày 5 tháng 5 năm 2010. Bản gốc(PDF) lưu trữ ngày 27 tháng 11 năm 2011. Truy cập ngày 27 tháng 10 năm 2011.
^“National Symbols”. mystory.sg. ngày 16 tháng 8 năm 2009. Bản gốc lưu trữ ngày 3 tháng 9 năm 2012. Truy cập ngày 27 tháng 2 năm 2011.
^Lloyd-Smith, Jake (ngày 24 tháng 7 năm 2004). “Singapore filmmaker takes Cut at censors”. Houston Chronicle. Texas. Associated Press. Bản gốc lưu trữ ngày 21 tháng 8 năm 2017. Truy cập ngày 27 tháng 2 năm 2011.
^“Tracing our steps”. Land Transport Authority. Bản gốc lưu trữ ngày 5 tháng 6 năm 2011. Truy cập ngày 2 tháng 7 năm 2011.
^Small, Kenneth A.; Verhoef, Erik T. (2007). The Economics of Urban Transportation. Luân Đôn: Routledge. tr. 148. ISBN978-0-415-28515-5.Quản lý CS1: nhiều tên: danh sách tác giả (liên kết)
Hill, Michael (1995). Kwen Fee Lian (biên tập). The Politics of Nation Building and Citizenship năm Singapore. Routledge. ISBN0-415-12025-X.
King, Rodney (2008). The Singapore Miracle, Myth and Reality. Insight Press. ISBN0-9775567-0-0.
Mauzy, Diane K.; Milne, R.S. (2002). Singapore Politics: Under the People's Action Party. Routledge. ISBN0415246539.Quản lý CS1: nhiều tên: danh sách tác giả (liên kết)
Lee Kuan Yew (2000). From Third World To First: The Singapore Story: 1965–2000. New York: HarperCollins. ISBN 0-06-019776-5
Worthington, Ross (2002). Governance năm Singapore. Routledge/Curzon. ISBN0-7007-1474-X.
“Census of Population (2000)”(PDF). Singapore Department of Statistics. Bản gốc(PDF) lưu trữ ngày 27 tháng 11 năm 2007. Truy cập ngày 11 tháng 1 năm 2000. Kiểm tra giá trị ngày tháng trong: |ngày truy cập= (trợ giúp)
“Key Facts & Figures”. Ministry of Transport, Singapore. Truy cập ngày 11 tháng 1 năm 2003.
“Nation's History”. Singapore Infomap. Bản gốc lưu trữ ngày 21 tháng 4 năm 2009. Truy cập ngày 11 tháng 1 năm 2004.
“MOE-PRIME”. Programme For Rebuilding and IMproving Existing schools (PRIME). Bản gốc lưu trữ ngày 23 tháng 8 năm 2007. Truy cập ngày 15 tháng 5 năm 2007.