Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ Vào những năm trước năm 1975, sau “Tết Tây” là khắp các tỉnh thị miền Nam những khẩu hiệu “Vui Xuân không quên ơn các chiến sĩ” được dựng lên nhắc nhở mọi người bổn phận của mình. Không cầm súng ra trận để ngăn chặn bọn cộng sản xâm lược miền Nam được thì cùng góp tay nhau ân cần gửi đến những người chiến sĩ đang xông pha ngoài mặt trận để bảo vệ an ninh cho người dân miền Nam được an vui mà hưởng cái Tết vốn là một truyền thống văn hóa tốt đẹp của dân tộc Việt Nam. Tết đến không chỉ là vui chơi hưởng thụ mà còn là dịp để con cháu nhớ đến ông bà tổ tiên, nhớ đến công lao giữ nước (Kỷ niệm chiến thắng Ðống Ða) của ông cha. Người lính VNCH ngoài tiền tuyến “nếu mai (rừng) không nở anh đâu có biết xuân về hay chưa” (nhạc Trần Thiện Thanh) cảm thấy thật ấm lòng khi từ Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ những tấm lòng người hậu phương gói ghém qua những gói quà nhỏ đã đến tận những tiền đồn hẻo lánh cho người lính được “ăn Tết.” Bao nhiêu năm đã qua đi, người lính VNCH xưa từng ít khi được hưởng Tết trong không khí đoàn tụ của gia đình, nay cho dù có phải ở ngoài nước, yên ấm với người vợ hiền chung thủy, với những đứa con có đứa đã theo nghiệp binh đao như cha anh, nhưng vẫn không quên được những giây phút giao mùa trong Ðêm Trừ Tịch nơi chiến trường xưa, xúc động trước chiếc bánh còn ấm hơi người hậu phương, trước lá thư kín 4 trang giấy học trò của người em gái hậu phương chưa một lần gặp mặt. Ba mươi tám năm đã qua, nhưng không khí “Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ” vẫn còn là hình ảnh đậm nét trong lòng một thế hệ mà nay đều đã trọng tuổi. Những “người em gái hậu phương,” những cô nữ sinh trinh trắng, những cô thôn nữ dịu hiền trên khắp đồng ruộng miền nam cặm cụi viết từng lá thư, gom góp từng đồng bạc quà sáng, tất tả trong các chợ Tết để mong có được một chút quà Tết cho những người lính chiến VNCH “Xuân này con không về” có được chút hơi ấm gia đình nơi tiền đồn heo hút hay trấn giữ trận địa mà địch quân lúc nào cũng có thể vi phạm lệnh hưu chiến mà cả hai bên đã đồng thuận để người dân VN được hưởng cái Tết trong thanh bình, nghe được tiếng pháo ròn tan thay vì “đêm đêm phải nghe tiếng đại bác” như nhà văn Nhã Ca đã viết. Những người lính ấy, có thể là người anh trong gia đình, người em vừa ra khỏi cổng trường trung học, người yêu chưa kịp cưới, người chồng vừa “cưới nhau xong là đi”... Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ là một hộp thư lớn gom góp biết bao ân tình giữa người hậu phương với người nơi tiền tuyến. Ở hải ngoại, vào dịp Tết, một số các hội đoàn cựu quân nhân đã tổ chức Tất Niên hay Tân Niên cho những người lính cũ cùng đơn vị có dịp gặp lại nhau, không phải để chia sẻ “buồn vui nơi chiến trường” nữa, mà để cùng nhau nhắc nhở chuyện “một ngày là lính, một đời là lính.” Mà là lính, người lính của VNCH là “Tổ Quốc-Danh Dự-Trách Nhiệm.” Ước gì Tập Thể Chiến Sĩ VNCH phát động một phong trào Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ, phối hợp các hội đoàn cựu quân nhân cùng tổ chức một lần tại địa phương mình thì tuổi trẻ thế hệ nối tiếp chúng ta ngưỡng mộ biết mấy. Chính Biên January 07, 2014 |
42
43
44
55
66
77
88
99
1
2
3
4
5
6
7
8
9
Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ, một sinh hoạt của người dân miền Nam gần như một truyền thống Tết để chia sẻ những gian nguy nhọc nhằn với người chiến sĩ cũng là những con em của mình đang phải chống lại với quân Cộng Sản miền Bắc.
Vào những năm trước năm 1975, sau “Tết Tây” là khắp các tỉnh thị miền Nam những khẩu hiệu “Vui Xuân không quên ơn các chiến sĩ” được dựng lên nhắc nhở mọi người bổn phận của mình. Không cầm súng ra trận để ngăn chặn bọn cộng sản xâm lược miền Nam được thì cùng góp tay nhau ân cần gửi đến những người chiến sĩ đang xông pha ngoài mặt trận để bảo vệ an ninh cho người dân miền Nam được an vui mà hưởng cái Tết vốn là một truyền thống văn hóa tốt đẹp của dân tộc VN. Tết đến không chỉ là vui chơi hưởng thụ mà còn là dịp để con cháu nhớ đến ông bà tổ tiên, nhớ đến công lao giữ nước (Kỷ niệm chiến thắng Ðống Ða) của ông cha.
|
33 Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ
|
Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ, một sinh hoạt của người dân miền Nam gần như một truyền thống Tết để chia sẻ những gian nguy nhọc nhằn với người chiến sĩ cũng là những con em của mình đang phải chống lại với quân Cộng Sản phương Bắc.
Vào những năm trước năm 1975, sau “Tết Tây” là khắp các tỉnh thị miền Nam những khẩu hiệu “Vui Xuân không quên ơn các chiến sĩ” được dựng lên nhắc nhở mọi người bổn phận của mình. Không cầm súng ra trận để ngăn chặn bọn cộng sản xâm lược miền Nam được thì cùng góp tay nhau ân cần gửi đến những người chiến sĩ đang xông pha ngoài mặt trận để bảo vệ an ninh cho người dân miền Nam được an vui mà hưởng cái Tết vốn là một truyền thống văn hóa tốt đẹp của dân tộc VN. Tết đến không chỉ là vui chơi hưởng thụ mà còn là dịp để con cháu nhớ đến ông bà tổ tiên, nhớ đến công lao giữ nước (Kỷ niệm chiến thắng Ðống Ða) của ông cha.
Người lính VNCH ngoài tiền tuyến “nếu mai (rừng) không nở anh đâu có biết xuân về hay chưa” (nhạc Trần Thiện Thanh) cảm thấy thật ấm lòng khi từ Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ những tấm lòng người hậu phương gói ghém qua những gói quà nhỏ đã đến tận những tiền đồn hẻo lánh cho người lính được “ăn Tết.”
Người chiến sỉ VNCH có được 20 mùa Xuân, trong đó chỉ vỏn vẹn 4 mùa xuân là đầm ấm, hạnh phúc và thanh bình với gia đình trong những năm đầu của hiệp định Genève 1954. Đó chính là những mùa Xuân Dân Tộc đích thực trong thuyền thống nhân văn của mấy ngày đầu năm của miền Nam VN.
Bao nhiêu năm đã qua đi, người lính VNCH xưa từng ít khi được hưởng Tết trong không khí đoàn tụ của gia đình, nay cho dù có phải ở ngoài nước, yên ấm với người vợ hiền chung thủy, với những đứa con có đứa đã theo nghiệp binh đao như cha anh, nhưng vẫn không quên được những giây phút giao mùa trong Ðêm Trừ Tịch nơi chiến trường xưa, xúc động trước chiếc bánh còn ấm hơi người hậu phương, trước lá thư kín 4 trang giấy học trò của người em gái hậu phương chưa một lần gặp mặt.
Ba mươi chín năm đã qua, nhưng không khí “Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ” vẫn còn là hình ảnh đậm nét trong lòng một thế hệ mà nay đều đã trọng tuổi. Những “người em gái hậu phương,” những cô nữ sinh trinh trắng, những cô thôn nữ dịu hiền trên khắp đồng ruộng miền nam cặm cụi viết từng lá thư, gom góp từng đồng bạc quà sáng, tất tả trong các chợ Tết để mong có được một chút quà Tết cho những người lính chiến VNCH “Xuân này con không về” có được chút hơi ấm gia đình nơi tiền đồn heo hút hay trấn giữ trận địa mà địch quân lúc nào cũng có thể vi phạm lệnh hưu chiến mà cả hai bên đã đồng thuận để người dân VN được hưởng cái Tết trong thanh bình, nghe được tiếng pháo ròn tan thay vì “đêm đêm phải nghe tiếng đại bác” như nhà văn Nhã Ca đã viết. Những người lính ấy, có thể là người anh trong gia đình, người em vừa ra khỏi cổng trường trung học, người yêu chưa kịp cưới, người chồng vừa “cưới nhau xong là đi”... Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ là một hộp thư lớn gom góp biết bao ân tình giữa người hậu phương với người nơi tiền tuyến.
Khi Hồ chí Minh nhận lệnh của Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản bành trướng Chủ Nghĩa Cộng Sản, năm 1959 họ Hồ đã cho thiết lập đường mòn Hồ Chí Minh, tức đường Trường Sơn, để đem quân và vũ khí vào miền Nam Việt Nam, thực hiện bước đầu mộng nhuộm đỏ toàn vùng Đông Nam Á. Và đến năm 20.12.1960 khi công cụ ngoại vi của Cộng Sản Bắc Việt ra đời, thì chiến cuộc tại miền Nam bắt đầu leo thang... mãi đến ngày 30.4.1975.
Thời gian nầy những người chiến sĩ VNCH phải ghì chặt tay súng vào những ngày đầu năm, để giữ nét thanh bình về cho nhân dân miền Nam. Họ đã hy sinh dáng xuân của ngày đầu năm mới, để bảo vệ sự ấm áp cho đồng bào mình trong lúc mai vàng nở rộ và khoe sắc trên khắp nẻo đường đất nước.
Nhìn lại tất cả mùa Xuân từ năm 1954 đến năm 1975, thì người chiến sĩ cộng hòa mất mát rất nhiều những mùa xuân dân tộc, vì tình nước trên trên tình nhà.
Để bù đắp phần nào những mùa xuân đã mất trước 1975 và sau 1975 trong các trại tù cải tạo. Tôi xin mượn những ca khúc với chủ đề xuân, đễ gợi ấm lại lòng Xuân của những người chiến sĩ già các cấp của quân lực VNCH đang còn hiện diện khắp nơi trên quê hương VN hay đang còn nơi nào đó ở Hải Ngoại.
Mừng xuân Giáp Ngọ 2014, không quên nhớ về các thương phế binh, cô nhi quả phụ tử sĩ VNCH đang còn sinh sống cơ cực tại quê nhà, kính chúc các chiến hữu trong tình Huynh đệ chi binh, anh chị, em… các cháu một năm mới đầy sức sống và niềm tin vững chắc vào ngày toàn thắng của người Việt tự do trên quê hương Việt Nam.
Ngày hội của dân tộc chắc chắn không còn xa nữa.
Những dịp Xuân về củng là những dịp đốt nén hương lòng, tưởng nhớ đến công ơn của các chiến sĩ VNCH đã vị quốc vong thân trong các mùa xuân của nền đệ nhất và đệ nhị Cộng Hòa. Nhớ đến các chiến sĩ HQ. QLVNCH đã hy sinh trong trong trận hải chiến Hoàng Sa ngày 19.1.1974.
Nhớ về những mùa Xuân chiến sĩ năm xưa...
Trinh Khanh Tuan, 16.1.2014
---------------------------
Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ
Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ, một sinh hoạt của người dân miền Nam gần như một truyền thống Tết để chia sẻ những gian nguy nhọc nhằn với người chiến sĩ cũng là những con em của mình đang phải chống lại với quân Cộng sản phương Bắc.
Vào những năm trước năm 1975, sau “Tết Tây” là khắp các tỉnh thị miền Nam những khẩu hiệu “Vui Xuân không quên ơn các chiến sĩ” được dựng lên nhắc nhở mọi người bổn phận của mình. Không cầm súng ra trận để ngăn chặn bọn cộng sản xâm lược miền Nam được thì cùng góp tay nhau ân cần gửi đến những người chiến sĩ đang xông pha ngoài mặt trận để bảo vệ an ninh cho người dân miền Nam được an vui mà hưởng cái Tết vốn là một truyền thống văn hóa tốt đẹp của dân tộc Việt Nam.
Tết đến không chỉ là vui chơi hưởng thụ mà còn là dịp để con cháu nhớ đến ông bà tổ tiên, nhớ đến công lao giữ nước (Kỷ niệm chiến thắng Ðống Ða) của ông cha. Người lính VNCH ngoài tiền tuyến “nếu mai (rừng) không nở anh đâu có biết xuân về hay chưa” (nhạc Trần Thiện Thanh) cảm thấy thật ấm lòng khi từ Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ những tấm lòng người hậu phương gói ghém qua những gói quà nhỏ đã đến tận những tiền đồn hẻo lánh cho người lính được “ăn Tết.”
Bao nhiêu năm đã qua đi, người lính VNCH xưa từng ít khi được hưởng Tết trong không khí đoàn tụ của gia đình, nay cho dù có phải ở ngoài nước, yên ấm với người vợ hiền chung thủy, với những đứa con có đứa đã theo nghiệp binh đao như cha anh, nhưng vẫn không quên được những giây phút giao mùa trong Ðêm Trừ Tịch nơi chiến trường xưa, xúc động trước chiếc bánh còn ấm hơi người hậu phương, trước lá thư kín 4 trang giấy học trò của người em gái hậu phương chưa một lần gặp mặt.
Ba mươi tám năm đã qua, nhưng không khí “Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ” vẫn còn là hình ảnh đậm nét trong lòng một thế hệ mà nay đều đã trọng tuổi. Những “người em gái hậu phương,” những cô nữ sinh trinh trắng, những cô thôn nữ dịu hiền trên khắp đồng ruộng miền nam cặm cụi viết từng lá thư, gom góp từng đồng bạc quà sáng, tất tả trong các chợ Tết để mong có được một chút quà Tết cho những người lính chiến VNCH “Xuân này con không về” có được chút hơi ấm gia đình nơi tiền đồn heo hút hay trấn giữ trận địa mà địch quân lúc nào cũng có thể vi phạm lệnh hưu chiến mà cả hai bên đã đồng thuận để người dân VN được hưởng cái Tết trong thanh bình, nghe được tiếng pháo ròn tan thay vì “đêm đêm phải nghe tiếng đại bác” như nhà văn Nhã Ca đã viết. Những người lính ấy, có thể là người anh trong gia đình, người em vừa ra khỏi cổng trường trung học, người yêu chưa kịp cưới, người chồng vừa “cưới nhau xong là đi”... Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ là một hộp thư lớn gom góp biết bao ân tình giữa người hậu phương với người nơi tiền tuyến.
Ở hải ngoại, vào dịp Tết, một số các hội đoàn cựu quân nhân đã tổ chức Tất Niên hay Tân Niên cho những người lính cũ cùng đơn vị có dịp gặp lại nhau, không phải để chia sẻ “buồn vui nơi chiến trường” nữa, mà để cùng nhau nhắc nhở chuyện “một ngày là lính, một đời là lính.” Mà là lính, người lính của VNCH là “Tổ Quốc-Danh Dự-Trách Nhiệm.”
Ước gì Tập Thể Chiến Sĩ VNCH phát động một phong trào Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ, phối hợp các hội đoàn cựu quân nhân cùng tổ chức một lần tại địa phương mình thì tuổi trẻ thế hệ nối tiếp chúng ta ngưỡng mộ biết mấy.
Chính Biên January 07, 2014
CHIẾN SĨ CỦA MÙA XUÂN
Sáng tác: Xuân Tiên, Y Vân
Trình bày: Thái Thanh
Mừng xuân tôi không quên đó đây
Bàn tay ai đang đắp xây
Ơ bàn tay mang bao niềm vui tới khắp nơi
Bao chiến sĩ lớp lớp trên vai
Bước đi non cao sông dài
Người là nắng tươi trong mùa xuân mới
Mừng xuân tôi không quên bóng anh
Từ lâu bao nhiêu mến thương
Ơ tình thương hai ta cùng lo giữ quê hương
Tay súng thép cứng giữa non xanh
Bước anh đi trên nhịp đàn
Có chim hót vang cho vui lòng anh
Mừng ngày nắng chói mừng đời sống mới hai ta cùng say
Mừng từ bóng núi mừng về khắp lối bốn hướng chung vui
Mừng câu hát dâng vơi đầy
Mừng muôn ý thơ xây đời
Mừng lên cây súng tương lai bàn tay
Mừng xuân tôi không quên chốn xa
Người đi trong muôn sắc hoa
Ơ cành hoa thương yêu đầy sương gió bao la
Sau tấm áo lớn sắc cây xanh
Khắp quê hương hay rừng già
Biết bao mến thương dâng trong mùa hoa
|
00
Ngày 11 tháng 4/1974, Cộng quân mở những cuộc tấn công ác liệt vào đồn Tống Lê Chân quyết đạt được chiến thắng bằng mọi giá. Trong ngày chúng pháo kích mù mịt không dưới 1,000 quả đạn vào căn cứ đã tan nát trong các cuộc tấn công trước.
|
Ngày 11 tháng 4/1974, Cộng quân mở những cuộc tấn công ác liệt vào đồn Tống Lê Chân quyết đạt được chiến thắng bằng mọi giá. Trong ngày chúng pháo kích mù mịt không dưới 1,000 quả đạn vào căn cứ đã tan nát trong các cuộc tấn công trước.
|
0 3
Ngày 11 tháng 4/1974, Cộng quân mở những cuộc tấn công ác liệt vào đồn Tống Lê Chân quyết đạt được chiến thắng bằng mọi giá. Trong ngày chúng pháo kích mù mịt không dưới 1,000 quả đạn vào căn cứ đã tan nát trong các cuộc tấn công trước.
|
https://i682.photobucket.com/albums/vv190/doublenguyennguyen/1ff02c8b-8486-4155-a3eb-9c417cc781b0_zpsnrugxko0.jpg
000000000000000000
|
|||
text
|
|||
33 https://i870.photobucket.com/albums/ab261/mayman11/maroon_painted_textured_wall_tileable.jpg
|
|||
77
|
|||||||
3
1
222
3
4
00
Ngày 11 tháng 4/1974, Cộng quân mở những cuộc tấn công ác liệt vào đồn Tống Lê Chân quyết đạt được chiến thắng bằng mọi giá. Trong ngày chúng pháo kích mù mịt không dưới 1,000 quả đạn vào căn cứ đã tan nát trong các cuộc tấn công trước.
|
1
|
2
|
|
0
1
2
200
2
2
2
No comments:
Post a Comment