Năm ngoái, một ông bạn cải tạo về thăm quê hương sang có than thở về tinh trạng kỳ thị tại miền nam hiện nay. Ông bạn nói:
- “Nay tình trạng kỳ thị tại Sài Gòn thật là nặng nề, miền Nam đã bị Bắc Kỳ vào cai trị, họ lấy hầu hết nhà cửa ngoài phố và đẩy người miền Nam đi những vùng xa xôi khác”. Ông bạn này người miền Nam còn tôi người gốc miền Bắc, ông ta không thể nói hết lòng mình vì còn chút nể nang tôi. ![]()
Hà Nội thực hiện đối với người dân miền Nam Việt Nam theo Quyết Định mang số 111/CP do Phạm Hùng ký vào ngày tháng 4 năm 1977, chỉ đặc biệt nhằm vào việc tịch thu nhà cửa đất đai của người dân miền Nam.
Cái hận thù Nam Bắc nay không phải là chỉ mối hận của lớp người cũ đã bị tù đầy cải tạo, mà nó còn ở một bình diện rộng lớn bao quát cả một đất nước cả một khối quần chúng đông đảo… đó là mối hận thù giữa kẻ bị trị và bọn cai trị. Khi đọc bài viết và nghe người ta kể lại những sự thật phũ phàng như trên tôi tin ngay vì tôi cho rằng đó là những nhận xét khách quan vô tư nhất. *** Ngược dòng thời gian 40 năm trước vào những ngày sau vụ Mậu Thân 1968, hồi ấy chúng tôi là sinh viên, được huấn luyện quân sự hai tuần và đưa vào Chợ Lớn canh gác theo chương trình Nhân Dân Tự Vệ. Một buổi tối đứng gác trên sân thượng của nhà thương gia trong khu phố Tầu, anh bạn cùng gác với tôi nhìn những dẫy phố nguy nga, sầm uất của Chợ Lớn, trước cảnh giầu sang tráng lệ của Tầu Chợ Lớn anh ta thốt lên. - “Đứng địa vị thằng Việt Cộng tao cũng đánh đến cùng, đằng nào cũng đã là thằng cùng mạt, chiếm được thì hưởng hết”. Ý anh bạn muốn nói thằng nghèo đói sẽ đánh thí mạng cùi để cướp đoạt những tài sản của người giầu có, thế mà bảy năm sau, năm 1975 lời nói của anh ấy đã thành sự thật; thằng nghèo đói đánh thí mạng cùi và đã cướp được tài sản của miền Nam giầu có.
Vừa xua quân chiếm xong Sài Gòn hoa lệ, đạo quân cưỡng chiếm miền nam vội vã chở hết vàng bạc, quí kim của ngân hàng, tháo gỡ các máy móc trong các cơ xưởng, bệnh viện, vét hết các kho dụng cụ, hàng hóa, máy móc hiện đại… đem về Bắc, sự kiện này khỏi cần phải dẫn chứng vì thực tế đã chứng minh và ai cũng đều biết cả. Số vàng bạc quí kim vơ vét được vào túi các quan cán bộ gộc hết. Họ vơ vét nhanh gọn y như đàn cào cào châu chấu phá hoại mùa màng. Sau cơn trấn lột tập thể to lớn và tàn bạo khủng khiếp ấy miền Nam chỉ còn là một mảnh đất nghèo xơ xác. Một hai năm sau ngày 30-4-75 Cộng Sản đánh tư sản hai lần, đổi tiền ba lần, chính quyền đã vét gần sạch gần hết túi tiền người dân, kế đó họ phát động chiến dịch đẩy dân chúng đi kinh tế mới để chiếm nhà dân một cách hợp pháp. Kế hoạch chiếm nhà dân đã được kẻ chiến thắng hoạch định một cách tinh vi khoa học, đánh tư sản hai lần để chiếm nhà của bọn tư sản bóc lột cho cán bộ ở, ép buộc mọi tầng lớp nhân dân đi kinh tế mới để dãn dân ra khỏi thành thị ngõ hầu có chỗ đưa dân từ miền Bắc vào. Những người đi vượt biên dù đi thoát hay không thoát đều bị lấy nhà. Những nhà lớn, nhà mặt đường của dân cải tạo liên hệ chế độ cũ hầu hết bị tịch thu, họ lấy tất cả nhà cửa tài sản của những người đi chính thức; cho tới nay năm 2008 một người bạn mới ở Sài Gòn sang Hoa Kỳ đoàn tụ cho biết chính quyền không cho phép anh bán nhà mà phải để lại cho nhà nước, sau chạy chọt mãi với cán bộ địa phơơng mới bán được nhưng phải chia tam chia tứ anh chỉ được hưởng 1/5 trị giá căn nhà… Thế rồi dần dần kẻ chiến thắng, tầng lớp thống trị vơ vét bóc lột người dân, tích lũy tiền bạc mua nhà cửa, bất động sản của những người cũ nay đã khánh tận phải bán của cải đi để lấy cơm ăn áo mặc, thành phần này thuộc loại “Tư bản mại sản”. Người ta chê kẻ xâm lăng miền nam quá tham lam, họ đã được cả một đất nước to lớn mà vẫn chưa vừa lòng tham vô đáy còn đi chiếm từng căn nhà một. Cho tới nay bộ mặt đổi đời của miền Nam càng lộ rõ hơn bao giờ hết bộ, kẻ thắng trận ngày càng giầu có, họ vơ vét bóc lột, tập trung tài sản của đất nước trong tay, bà con của họ cũng được chia chác những chức vụ béo bở, cơ sở làm ăn lớn tha hồ mà đớp hít… trong khi ấy người dân miền Nam, những kẻ thất thế ngày càng khốn khổ, trừ những người có thân nhân ở nước ngoài trợ cấp còn đa số phải làm lụng đầu tắt mặt tối vì miếng cơm manh áo.
Người miền Bắc nay đã trở thành giai cấp thống trị người miền Nam, họ tước đoạt tài sản nhà cửa của người miền Nam, đuổi người miền Nam đi các vùng kinh tế xa xôi khỉ ho cò gáy. Những kẻ bị áp bức bóc lột này dẫu căm phẫn cũng đành ngậm đắng nuốt cay vì họ phải chịu khuất phục trước lưỡi lê và họng súng của bọn độc tài thống trị. Theo như lời kể của những người đã về thăm quê hương đã nói ở trên chúng ta có thể mường tượng ra cái hận thù Nam Bắc hiện nay nó sâu đậm như thế nào rồi...
![]()
Đợt 2 được Hà Nội tiến hành từ tháng Ba năm 1978 và được kéo dài cho đến khoảng năm 1990 thì mới chấm dứt. Đợt này nhắm vào tư thương, tiểu tư sản, các thành phần sản xuất nhỏ đa dạng và phồn thịnh trong nền kinh tế tự do do chính phủ Việt Nam Cộng Hòa
Nay Cộng Sản Việt Nam vẫn cho thực hiện những phim tuyên truyền kết án chế độ địa chủ ác ôn như trong phim Áo Lụa Hà Đông nhưng trớ trêu và trơ trẽn thay chế độ của họ tự nhận là “Đảng của giai cấp công nhân” lại là một chế độ áp bức, bóc lột gấp trăm gấp ngàn lần thời kỳ địa chủ, cường hào ác bá thập niên 40 trở về trước. Đảng Cộng Sản Việt Nam hiện nay chính là một tập đoàn địa chủ giầu có ác ôn, hà hiếp bóc lột dân nghèo tàn nhẫn nhất chưa từng thấy trong lịch sử nước nhà từ trước đến nay.
Nhiều người thuộc lớp trẻ cho rằng lớp người cũ, sĩ quan, viên chức chính phủ, cải tạo HO… đã chịu nhiều ngược đãi của Cộng Sản nên cho tới nay họ vẫn giữ lập trường hận thù Cộng Sản. Ngược lại giới trẻ đã không từng trải qua những cay đắng gian khổ của chiến tranh như tù đầy, loạn lạc vì họ còn nhỏ hoặc thậm chí chưa ra đời nên họ không có cái nhìn hằn học với người Cộng Sản như thế hệ cha ông của họ. Họ chủ trương hòa giải với Cộng Sản để cùng bắt tay nhau xây dựng đất nước vì nay Cộng Sản vẫn lớn tiếng kêu gọi người Việt hải ngoại hãy quên dĩ vãng, cùng nhau xóa bỏ hận thù...
Người Cộng Sản có thực sự xóa bỏ hận thù hay không? Họ xóa bỏ hận thù hay đào sâu thêm cái hố hận thù đã vốn dĩ sâu thăm thẳm từ bao năm qua? Chúng ta hòa hợp hòa giải với Cộng Sản, đem tài nguyên tài năng về Việt Nam xây dựng đất nước hay là để củng cố thêm quyền lực và tài sản cho bọn thống trị, để họ vơ vét thêm tài sản nhân dân cho đầy túi tham và đè đầu cưỡi cổ nhân dân miền Nam thêm nhiều thế kỷ nữa? Trước mắt chúng ta thấy Cộng Sản Việt Nam vẫn ngoan cố như tự bao giờ, trước sau như một. Địa vị của Đảng vẫn phải được củng cố vững mạnh hơn bao giờ hết bằng lưỡi lê và họng súng. Nay Cộng Sản Quốc tế đã sụp đổ tan tành nhưng Cộng Sản Việt Nam và Trung Hoa vẫn còn bám víu vào quyền lợi riêng tư của Đảng một cách trơ trẽn và ngoan cố, họ không biết rằng con người không thể nào quay ngược bánh xe lịch sử, không thể nào vặn ngược chiều kim đồng hồ. Để quay ngược bánh xe lịch sử họ vẫn ngoan cố bảo vệ Đảng, bảo vệ tập đoàn thống trị bằng bạo lực. Sáu mươi năm trước đây, thánh Ghandi đã nói: “Chúng ta thấy qua lịch sử, con đường của sự thật và tình thương luôn luôn thắng bạo tàn, độc ác, bất nhân… Bạo tàn chỉ thắng lợi được một thời gian rồi cũng phải thất bại sụp đổ tan tành”. Thật vậy, lịch sử loài người tự cổ chí kim đã cho ta thấy rằng tất cả những triều đại, những chế độ tàn bạo, độc ác bất nhân cho dù có vững mạnh tới đâu cuối cùng cũng phải bị bánh xe lịch sử nghiền nát như tương như cám. Nay Cộng Sản Việt nam không chịu nhìn lại cái gương của quá khứ, nếu họ tiếp tục đào sâu hận thù Nam Bắc bằng lưỡi lê và họng súng, cho dù họ có thể tồn tại được trong một khoảng thời gian nào đó, nhưng cuối cùng họ sẽ tự đào hố chôn mình... Trọng Đạt http://bacaytruc.com/index.php?option=com_content&view=article&id=1094:han-thu-nam-bc&catid=34:din-an-c-gi&Itemid=53 |
Từ ngày Viêt cộng vô đây mình đói dài dài
ReplyDeleteTừ ngày Việt cộng vô nam bị đuổi liên miên
Từ ngày Việt cộng vô nam người chết như rươi
Số người chết sau khi "hòa bình, im tiếng sũng" nhiều hơn số người chết khi còn chiến tranh
ReplyDeleteNhững con số sau ngày 30 tháng 4 1975
Nhà văn Yung Krall, tác giả Thousand Tears Falling, đã dựa vào những tài liệu của quốc tế, liệt kê và sơ kết ra con số sau:
Từ 1975 đến 1987
- CSVN đày đi tù cải tạo: 1,040,000 người. người miền nam, bao gồm luôn văn sĩ, nghệ sĩ, ttu sĩ,
- Chết trong tù cải tạo: 95,000 người quân nhân, cán chính miền nam
- Việt cộng tử hình 100,000.người miền nam
- Vượt biên chết trên biển 500,000.người dân nam
Tổng số vào khoảng 750.000 người Việt chết vì Cộng Sản sau khi "hòa bình.
Tuyen Nguyen 11 months ago
ReplyDeleteMinh song o mien Nam truoc va sau 1975. Truoc 1975 minh duoc no am, hoc hanh tu do. Hang dem co nghe tieng sung, co nguoi bi giet. Nhung do' la tieng sung cua Vietcong ve lang am sat, hoac cong do^n cua linh Quoc Gia.
Sau nam 30/4/75, minh khong nghe tieng sung nua. Nhung minh bi doi trien mien. Nhieu gia dinh bi khung bo, bat di tu, di kinh te moi roi chet tren rung. Lang minh toan la nong dan, lua thoc lam ra khong du an. Vay ma phai dem di dong thue.
Dieu dang nguyen rua nhat la nong dan bat buoc phai ban ao moi, phai tuoi cuoi, dem lua minh di nap duoi tieng nhac de cho TV quay phim. That la mot su doi tra' khong the nao chiu noi. Can bo lanh dao toan la nhung nguoi hoc khong qua lop 2. Gioi lanh dao ngu dot nhu the nay lam sao dat nuoc tien bo duoc?
---------------
Mình sống ở miền Nam trước và sau 1975. Trước 1975 mình được no ấm, học hành tự do. Hằng đêm có nghe tiếng súng, có người bị giết. Nhưng đó là tiếng súng của Việt cộng về làng ám sát, hoặc công đồn của lính Quốc Gia.
Sau năm 30/4/75, mình không nghe tiếng sung nữa. Nhưng mình bị đói triền miên. Nhiều gia đình bị khủng bố, bắt đi tù, đi kinh tế mới rồi chết trên rừng. Làng mình toàn là nông dân, lúa thóc làm ra không đủ ăn. Vậy mà phải đem đi đóng thuế.
Điều đáng nguyền rủa nhất là nông dân bắt buộc phải bận áo mới, phải tươi cười, đem lúa mình đi nạp dưới tiếng nhạc để cho TV quay phim. Thật là một sự dối trá không thể nào chịu nổi. Cán bộ lãnh đạo toàn là những người học không qua lớp 2. Giới lãnh đạo ngu dốt như thế này làm sao đất nước tiến bộ được?
https://youtu.be/J4NLihJd_a8