Monday, February 20, 2017

Địa Phương Quân và Nghĩa Quân

 

 photo a Phng Quacircn_zpszo0dyudn.jpg

 

 





Chuyện Người Nghĩa Quân
Thờ Hình Của Chính Mình



Phạm Thành Châu.

Rừng thiêng sơn trại không hò trận,
Chỉ thấy tiêu điều những bóng ma.


Viên Linh


Tết năm đó tôi về Việt Nam ghé thăm bạn bè. Đến miền Trung, tôi được một người bạn rủ thăm mộ một người bạn khác. Từ một thị trấn miền biển, chúng tôi ra quốc lộ Một, theo hướng bắc, lên một đèo nhỏ, đến đỉnh đèo, thay vì xuống dốc, bạn tôi cho xe chạy vào một đường mòn dọc theo chân núi. Đây là một vùng hoang vắng, cằn cỗi, toàn đá, cây lưa thưa, cao không quá đầu người. Chiếc xe gắn máy cứ nhảy chồm chồm, như con ngựa trở chứng, mấy lần suýt ngã xuống vực. Cuối cùng chúng tôi cũng đến được một nơi, hơi bằng phẳng, có mười mấy ngôi mộ đất, nằm rải rác trên một diện tích khoảng một cái sân lớn. Bạn tôi chỉ một mô đất có miếng gỗ nhỏ ghi chữ Tư bằng hắc in bạc màu.

— Nó nằm đây!

Chúng tôi lấy nhang, đốt lên, đứng trước mồ bạn, khấn vái mấy câu. Trong giây phút tưởng niệm, tôi như hình dung rõ bạn tôi trong những ngày cùng ngồi chung lớp, chung trường. Bạn tôi vui tươi, khỏe mạnh, yêu đời, lúc nào cũng nói chuyện tếu được, khiến cho dù ai có chuyện buồn cũng phải bật cười… Rồi cảm tưởng như tất cả những người nằm trong các ngôi mộ rải rác chung quanh đều là bạn thân thiết, vong linh họ đang đứng bên cạnh, tò mò nhìn xem chúng tôi làm gì? Ý nghĩ đó khiến tôi thêm ngậm ngùi, thương cảm. Tôi khấn lầm thầm. “Chúng tôi rất hãnh diện có được những người bạn đã chọn một cái chết hào hùng để bảo vệ tự do, bảo vệ đồng bào. Sự hy sinh của các bạn càng thêm ý nghĩa sau khi cộng sản Bắc Việt chiếm đóng Miền Nam. Dân chủ, tự do không còn nữa!” Tôi cũng trấn an người bạn học quá cố của chúng tôi khi nói về cuộc sống ổn định của vợ và các con của bạn “Anh em đồng môn luôn tìm cách an ủi, giúp đỡ chị và các cháu”. Khấn xong, chúng tôi đem nhang cắm lên tất cả các ngôi mộ.

— Chỉ thằng nầy là dân hành chánh, còn mấy cậu nằm chung quanh toàn quân nhân. Nhảy Dù với Nghĩa Quân.

— Có lẽ phải xây một cái khung cho tất cả các ngôi mộ nầy, rồi đổ đất lên mới không bị mồ xiêu mả lạc.

— Lần trước, lên đây, tôi có gặp anh chàng sống một mình trong mái tranh đằng kia, mình có thể nhờ anh ta lo vụ nầy… Chắc không tốn bao nhiêu.

Mới buổi sáng mà nắng đã gay gắt. Tôi đứng nhìn quanh. Một bên là núi cao, một bên là sườn núi thoai thoải, chạy đến một rừng cây xanh có lẽ là điểm nước, thấp thoáng sau hàng cây là quốc lộ Một, mấy chiếc xe đang chạy trên một cây cầu nhỏ, bắc qua một con suối, về mùa hè nên nước cạn, chỉ thấy lấp loáng ánh nắng qua những gộp đá nhỏ. Bạn tôi chỉ tay về hướng bên kia đồi.

— Nhà anh ta dưới tàng cây lớn kia kìa, nếu để ý, quá khỏi tàng cây, có cái gò cao, giống hình người đang ngồi. Bạn thấy chưa? Đó là cái gò mối, nhưng người ta đồn đãi là mộ của một cô gái rất linh thiêng. Bây giờ mình thử đến đó xem sao.

Chúng tôi đi băng qua đồi. Đường rất khó đi nên phải đẩy bộ chiếc xe gắn máy, có khi phải khiêng qua những những tảng đá lớn chắn lối hay những rãnh sâu. Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến nơi. Đó là một căn nhà tranh vách ván, nằm dưới một cây mít có tàng lớn che gần hết mái nhà. Sau nhà là một khu vườn vuông vức mỗi cạnh độ vài trăm thước, trồng cây lưu niên làm hàng rào, trong vườn là những luống khoai lang, khoai mì và bắp, góc vườn có một giàn bầu hay bí gì đấy. Nhà vắng tanh. Chúng tôi lên tiếng.

— Có ai trong nhà không?

Một người đàn ông từ sau bếp bước ra.

— Có tôi!

Anh ta khoảng trên bốn mươi, người hơi ốm nhưng rắn rỏi, da sạm nắng, tóc cắt ngắn, đôi mắt chơn chất sáng lên niềm vui của kẻ sống cô độc được có người đến thăm.

— Chào quí anh. Quí anh có chuyện gì mà lên chỗ hẻo lánh nầy?

— Chúng tôi đi thăm mấy cái mộ đằng kia, nhân tiện ghé thăm anh, định nhờ anh chút chuyện.

Anh ta cười, đưa hàm răng vàng khè vì khói thuốc.

  — Lúc mấy anh đi lên, tôi đã thấy rồi. Vậy chứ mấy anh có thân nhân, bạn bè gì nằm ở đó?

— Có ông bạn học… Lên thăm, và định xây cho nó cái mộ cho tươm tất, để mộ đất, lâu ngày, gió mưa trôi hết, sau nầy tìm không ra.

— Mời hai anh vô nhà ngồi uống nước.

Chúng tôi bước vào. Đó là một ngôi nhà tranh nhỏ tầm thường. Nhà ba gian, giữa là bàn thờ, có tấm màn che. Bên trái là chiếc giường nhỏ, có lẽ là chỗ ngủ của chủ nhà, bên gối tôi thấy có mấy quyển sách, vì phép lịch sự tôi không nhìn kỹ sách gì nhưng như thế chứng tỏ chủ nhà là người có học và có thú vui đọc sách. Bên phải là một căn buồng đóng cửa. Trước bàn thờ là bàn nước bằng gỗ mộc, cũ kỹ, để một bình tích trong trái dừa khô, giúp cho nước giữ nóng được lâu, mấy cái ly thủy tinh trên một dĩa lớn. Có bốn cái ghế dựa để tiếp khách. Anh kéo ghế mời chúng tôi rồi xuống bếp thổi lửa nấu nước, pha trà. Chúng tôi ngồi nhìn quanh, hỏi vọng xuống bếp.

— Anh sống một mình sao?

Anh ta đi lên nhà trên.

— Tôi sống một mình. Cũng hơn mười năm.

— Không buồn à? Kiếm một bà về ở chung để có người chuyện trò, ốm đau còn nương tựa nhau.

— Tôi có vợ rồi, nhưng vợ mất, tôi ở vậy… thờ vợ.

Tôi pha trò.

— Anh có hiếu với vợ dữ! Cô vợ anh chắc sẽ mỉm cười nơi chín suối khi có được người chồng chung tình như anh.

Anh ta chỉ cười, xuống bếp lấy ấm nước lên, mở nắp bình tích, bỏ trà, chế nước sôi vào.

— Sống một mình cũng quen. Xuống phố thấy xe cộ, người nói, ồn ào, chỉ muốn về nhà cho yên tĩnh.

— Đất vùng nầy cằn cỗi, sao vườn anh tươi tốt vậy?

— Phải xuống suối móc sình lên đắp, mấy đời như thế nên mới trồng trọt được. Mấy anh đi thăm mộ ai ở đằng đó?

— Thăm người bạn, tử trận hồi bảy lăm. Bởi vậy mới định nhờ anh…

Anh ta ngồi lên giường, gác tréo chân, thong thả vấn điếu thuốc lá.

— Thỉnh thoảng tôi có ghé thăm chừng, thắp nhang, dọn cỏ mấy ngôi mộ đó. Mấy anh định xây cho mộ nào?

— Có ông bạn học nằm đó. Cũng định xây luôn cái khung chung quanh tất cả các ngôi mộ rồi đắp thêm đất lên cho mưa lũ khỏi trôi mất. Anh có thể giúp được không?

— Có phải mấy anh định xây mộ cho ông phó hành chánh nằm đó không?

— Sao anh biết?

 photo 0_11da64_c79151e_XL_2.jpg

— Tôi là lính phòng thủ quận hành chánh. Nghĩa Quân tụi tôi với ông phó thân lắm. Đúng ra thì ông phó không có nhiệm vụ tác chiến, thiếu tá quận trưởng bảo ông đưa gia đình về Sài Gòn, mục đích để khỏi phải đánh nhau, nhưng ông phó chỉ gửi vợ con đi còn ông ta thì ở lại. Ông phó bảo đã tốt nghiệp sĩ quan Thủ Đức mà lại trốn chui trốn nhủi thì nhục lắm. Mời mấy anh dùng trà.

Vẻ dè dặt không còn trong cách đối xử của anh ta.

— Các anh yên tâm. Nếu các anh muốn xây thêm cái “khuỷnh” cho tất cả các ngôi mộ thì tôi cũng xin góp chút công. Tôi chỉ tính vật liệu thôi, không tính tiền công. Bây giờ tôi đề nghị thế nầy. Các anh ở lại đây nghỉ trưa, chúng ta sẽ có thì giờ bàn lại kỹ hơn chuyện mồ mả. Tôi xin mời các anh một bữa trưa. Chỉ kẹt là không có rựợu, chớ còn mồi thì lúc nào cũng sẵn sàng. Bắt con gà rồi quơ bậy mớ rau thơm là có ngay một nồi cháo. Hai anh cứ ngồi chơi, đợi tôi. Hay là ra sau hè, có gió, mát hơn ở trong nhà.

— Tụi tôi đâu biết nhậu, có cháo gà mà húp cũng đủ khoái rồi.

Hai đứa tôi ra sau hè, tôi nằm đong đưa trên võng, người bạn ngồi trên cái ghế dài, tựa vào vách nhà. Gió biển thổi lên mát rượi, mấy con chim sâu hót trong bụi rậm, tiếng gió rì rào trong cảnh vắng vẻ, tĩnh mịch… Đúng là cõi thần tiên nơi góc núi. Hai đứa tôi chuyện trò linh tinh một lúc, độ hơn nửa giờ thì anh ta bưng nồi cháo ra, đặt trên một cái bàn nhỏ, thêm mớ chén, đũa, vậy là chúng tôi vừa sì sụp vừa chuyện trò.

— Bây giờ anh kể vụ bảy lăm, ở đây, xảy ra những chuyện gì? Tụi tôi chỉ nghe mang máng có đánh nhau dưới cầu kia, anh có tham dự không?

— Có chứ! Khi có vụ di tản từ Cao Nguyên xuống thì ở quận, tụi tôi được lịnh ứng chiến. Ông phó hành chánh, tức bạn của hai anh, dẫn trung đội Nghĩa Quân tụi tôi lên chốt trên kia. Tụi tôi đóng ở đó được mấy ngày thì có một đại đội Dù đến tăng cường. Ông phó phối hợp với bên dù cho gài mìn dưới cầu đằng kia, chờ tụi hắn đến thì giật sập cầu và chận đánh. Một toán nằm dọc bờ suối, phục ở đó, chờ địch. Tôi và một anh nhảy dù lo việc giật mìn. Nhiệm vụ tôi hễ bấm xong mìn thì lên chỗ gò kia nằm, theo dõi và gọi máy báo cáo khi thấy địch xung phong lên núi. Thế rồi, địch xuất hiện, chạy một dọc cả chục chiếc xe lớn chở đầy bộ đội. Tôi bấm mìn giật sập cầu, mấy anh nhảy dù thụt M72, cháy mấy chiếc xe đi đầu, rồi xả súng như mưa.

Từ ngày tôi đi Nghĩa Quân, thỉnh thoảng có hành quân lùng sục du kích, nhưng Việt cộng chỉ bắn mấy phát rồi bỏ chạy, chứ chưa thực sự đụng độ bao giờ. Đến lúc đó tôi mới biết thế nào là đánh nhau. Ôi thôi! Súng nổ khắp nơi, rầm trời, rầm đất. Tôi bò lên chỗ gò mối nằm dòm chừng để báo cáo tình hình. Đến chiều thì xe tăng tụi nó đến. Đại bác của xe tăng thụt phe ta chạy tứ tán, phải núp sau mấy tảng đá, hy vọng tụi nó xung phong theo bờ suối thì nhào ra. Vậy mà chúng chỉ bắn cầm chừng, đến tối, chúng vào giở nhà dân bắt cầu, suốt đêm, sáng hôm sau chúng đi mất tiêu. Coi bộ chúng không thiết đánh nhau, chỉ lo chạy vô phía Nam mà thôi. Sáng đó tụi tôi cũng thu dọn chiến trường, chôn mấy người chết, băng bó người bị thương rồi cũng di chuyển theo đường núi về hướng Nam. Đến tháng Năm thì tan hàng, ai về nhà nấy. Tôi về trình diện chính quyền cộng sản, đi học tập, nghĩa là đi nghe chửi, lao động sản xuất rồi được về nhà. Tôi về đây phụng dưỡng ông bà già. Được năm năm hai ông bà qua đời, tôi vẫn ở đây lo hương khói, chăm nom mồ mả cha mẹ, vợ con cho đến bây giờ.

Ăn xong chúng tôi phụ nhau dọn dẹp chén đũa. Anh đem bình trà và ly ra.

 — Trưa nào tôi cũng ra đây làm một giấc. Gió mát lắm!

Tôi nhìn lên đồi, thấy cái gò mối giống hình người ngồi xây lưng về phía chúng tôi.

 — Tôi có nghe kể về chuyện cô gái chết nhưng linh thiêng lắm. Anh biết chuyện đó không?

 — Chuyện linh thiêng thì tôi không tin, vì đôi khi chỉ là sự trùng hợp tình cờ. Nhưng chuyện về cô gái đó thì tôi biết rõ. Vì nó xảy ra cùng lúc với vụ đụng độ mà tôi vừa kể cho mấy anh nghe đó.

— Anh có thể kể vắn tắt cho tụi nầy nghe được không?

— Chuyện chẳng có gì lạ lùng cả. Lúc đụng độ thì cái gò mối chưa cao và to như vậy…

Tôi đoán chừng.

— Sau đó cái gò mới nổi lên giống hình cô gái ngồi nên người ta thêu dệt nên một chuyện linh thiêng, phải không?

— Cũng gần như thế. Trong toán Nghĩa Quân, có một anh chàng là chồng của cô gái ở nhà nầy, nên ông phó giao cho hai vợ chồng cái chốt đằng kia, canh chừng địch. Coi như vừa làm việc nhà vừa làm việc nước. Hai người mới cưới nhau được có nửa năm.

Anh ta trầm ngâm.

— Cô ta có bầu được ba bốn tháng. Lúc đụng độ, cô ta không ở trên chốt mà ở nhà, ở đây. Cô với cha mẹ nấp dưới hầm nên vẫn bình yên. Sáng hôm sau, sau vụ đụng độ, cả đơn vị, dù và nghĩa quân theo đường núi vào Nam. Anh chàng Nghĩa Guân có hẹn với vợ là sẽ quay lại. Nếu tình hình khó khăn, nguy hiểm thì anh ta sẽ về ban đêm, điểm hẹn là cái gò đó. Thế nên, khi thành phố bị địch chiếm, làng xã bị kiểm soát, cô ta không hy vọng gặp chồng ban ngày nên buổi tối cô ta thường mang chiếc võng, mùng mền ra ngoài chốt kia ngủ để chờ chồng. Thường thì cô ngủ lại ở đó đến gần trưa mới vô. Cha mẹ thấy cô mang bầu, thương con, cứ để cho cô ngủ, khi nào thức dậy thì vô nhà. Bữa đó đến chiều, không thấy cô vào, bà mẹ mới ra đánh thức con. Không ngờ ra đến nơi thì chỗ con gái nằm, mối đã đùn lên ngập xác cô, như một nấm mộ. Hai ông bà chưa biết tính sao thì hôm sau, mối phủ cao lên nữa, đành để vậy. Hôm trước đó, cô gái đã than là trong người khó ở, bị sốt, không chịu ăn uống. Cha mẹ cản ngăn nhưng cô vẫn lên chốt ngủ chờ chồng. Có lẽ cô bị trúng gió hay trở bịnh bất ngờ, không ai cứu giúp nên phải chết, vừa lúc mối đùn gò ngập luôn xác của cô.

— Nhưng nghe nói cô linh thiêng lắm, anh có biết tại sao không?

— Số là một năm sau đó, có chuyện xảy ra dưới quốc lộ, chỗ đường mòn mà mấy anh dẫn xe vô lúc nãy. Chuyện như thế nầy. Một buổi tối, trời mưa to, có chiếc xe khách chạy lên đèo. Vì mưa quá lớn không thấy đường sá gì cả, anh tài xế phải lái rất cẩn thận. Lúc xe vừa định quẹo cua, đổ đèo thì thấy một chị đàn bà, bụng mang bầu, đi băng qua đường. Anh tài xế hoảng kinh, vội thắng gấp rồi thò đầu ra cửa xe chửi thề chị đàn bà là đui, là ngu. Chị ta không nói năng gì cả, cứ lẳng lặng đi qua rồi khuất trong mưa. Chửi xong anh ta cho xe chạy. Nhưng chưa kịp sang số thì thấy một chiếc xe tải chết máy, nằm lù lù một đống, không đèn đóm, không dấu hiệu gì cả. Nếu không vì chị đàn bà băng qua đường mà phải thắng gấp, anh ta đã cho xe húc vào đít chiếc xe tải chết máy nằm đó rồi, chắc chắn là xe phải rớt xuống đèo. Thật hú vía! Anh tài xế xuống xe, cứ hướng chị đàn bà đã đi khuất mà vái lạy rối rít. Không hiểu nghe ai kể mà anh tài xế, ít lâu sau, ra kêu người nhờ xây cái miếu chỗ khúc quanh suýt xảy ra tai nạn. Không may cho anh ta, mới đổ gạch xuống đó thì gặp mấy ông công an xã đi ngang. Họ dừng lại hỏi lý do xây miếu, hỏi giấy phép. Anh tài xế kể lại chuyện xảy ra hôm trước, nhưng chẳng ai tin. Vụ xây miếu bị ngưng. Mấy ông công an kéo nhau lên chỗ gò mối, ông trưởng công an xã rút súng bắn vào cái mộ để thị uy “Chết là hết. Không có ma quỉ, thần thánh gì cả. Cái mộ nầy sẽ bị san bằng nay mai”. Vì mấy ông đó đi nhậu về, say quá nên khi xuống đồi, xe bị lọt hố, ông trưởng công an xã bị gãy tay. Thế là người ta đồn rầm lên là ông ta bị “Cô” vật.

— Tôi có đọc một truyện ngắn tương tự. Có lẽ người ta dựa theo đó, cùng với lòng thương cảm cô ta, mà thần thánh hóa câu chuyện để người đời truyền tụng.

Anh ta như không để ý lời tôi, kể tiếp.

— Ít lâu sau, anh tài xế được nhắn ra, cho phép tiếp tục xây cái miếu, nhưng không ai dám giúp vì sợ bị bắt. Vừa may gặp tôi, tôi thầu luôn. Xây xong miếu, tôi vào chùa, xin thầy trụ trì viết cho một bài vị bằng chữ nho. Phần trên để mấy chữ thật lớn Anh Hùng, Liệt Nữ. Dưới đó là tên cô gái và tên mấy anh lính chết trận. Tôi đem đến thợ đá nhờ chạm cho một bia nhỏ để thờ trong miếu. Thành ra, ngày rằm, mồng một, xe cộ ngang qua đấy thường dâng lễ vật, khấn vái, xin “Cô” phù hộ đi đường bình an.

— Bộ anh nhớ hết tên mọi người chết trên đó sao?

— Nghĩa quân là đồng đội, cùng đơn vị bao nhiêu năm. Với các anh bên nhảy dù, sống với nhau hàng tuần lễ, chỉ cần nghe tiếng nói tôi cũng biết là ai, tên gì. Vả lại phải nhớ tên mấy người đã chết, để sau nầy thân nhân đi tìm mà chỉ cho họ.

Thấy trời đã về chiều, tôi bàn đến chuyện xây mả, anh ta đề nghị.

— Nên xây từ từ, không cho chính quyền biết, hết tiền tôi sẽ ghé nhà quí anh lấy thêm.

— Anh đừng lo, tôi là Việt kiều, anh cứ tính công vào cho sòng phẳng. Chẳng bao nhiêu mà ngại. Tôi để tiền lại, anh cứ ghé bạn tôi mà lấy.

Tôi nhờ anh ta đưa chúng tôi ra thăm gò mối là mộ của cô gái. Trông không khác bất cứ gò mối nào ở trong rừng, nhưng rất to, kích thước cũng cỡ một ngôi nhà nhỏ. Đứng gần thì không hình dung được, nhưng nếu lùi ra xa, đi vòng phía bên kia, sẽ thấy giống hình một người đàn bà với mái tóc dài, ngực lớn, ngồi xây mặt vô núi. Có một cái nấm nhỏ hơn, giống đứa bé ngồi tựa vào lòng mẹ. Tôi hỏi.

  — Trông giống Hòn Vọng Phu, nhưng sao Hòn Vọng Phu nầy lại xây mặt vô núi?

Anh ta có vẻ đăm chiêu.

— Hai mẹ con chờ người trong núi ra.

Buổi chiều âm u, cảnh vật im lìm, tôi cảm thấy rờn rợn, tưởng chừng cái nấm mộ vĩ đại giống hình người kia cũng có linh hồn, có cảm giác và đang lắng nghe chúng tôi chuyện trò. Tôi nói.

— Đáng lẽ phải đem nhang ra đây…

— Vô nhà cúng cũng được. Trong đó có thờ cô ta.

Khi vào nhà, chúng tôi xin được thắp nén nhang, lễ trước bàn thờ tổ tiên, thân nhân của chủ nhà. Anh ta vén tấm màn che bàn thờ lên và lấy nhang, quẹt diêm đốt, trao cho chúng tôi. Tôi thấy trên bàn thờ có để hình hai người lớn tuổi, có lẽ là cha mẹ anh ta. Phía trước là hình một cô gái, diện mạo bình thường, hơi mập, mặt tròn, nụ cười hiền lành, chất phác. Cạnh hình cô ta là hình một người thanh niên.

— Có phải hình thờ bên cạnh là chồng cô ta không?

— Đúng rồi! Vợ chồng phải thờ bên nhau cho có đôi.

Tôi nhìn hình người đàn ông, thấy ngờ ngợ như gặp ở đâu? Nghĩ mãi một lúc, quay nhìn anh ta… hóa ra là hình của chính anh.

— Ủa, anh chưa chết mà sao lại thờ, hay là hình người khác?

— Hình của tôi đó! Cô ta là vợ tôi. Khi cô ấy mất, tôi về đây phụng dưỡng cha mẹ vợ.

— Nhưng sao anh lại thờ chính mình?

Anh cười buồn, đôi mắt xa xăm.

— Khi học tập cải tạo, cán bộ bảo rằng nước Việt Nam Cộng Hòa không còn nữa. Tối đó, tôi nằm khóc suốt một đêm. Tôi biết, thế là hết. Đất nước tôi, quê hương, bản quán của tôi đã bị người ta chiếm mất rồi! Cán bộ nói rõ là chúng tôi đáng tội chết, chúng tôi không còn là người dân nước Việt Nam nữa. Chúng tôi sẽ bị kiểm soát, theo dõi như những người tù.

Bạn bè, đồng đội, đứa nào cũng buồn, không muốn gặp mặt nhau! Tôi như người lính duy nhất còn sống sót, lang thang giữa một vùng quen thuộc nhưng không còn nơi để trở về. Cảm tưởng rõ rệt nhất là khi tôi đứng trước quận hành chánh nhìn vào. Quận đường vẫn nguyên vẹn, vọng gác trước cổng, nơi tôi thường ngồi gác vẫn còn đó, nhưng tôi không còn quyền yêu thương nơi đó nữa. Tôi đã bị xua đuổi khỏi quê hương tôi.

Tôi sống một mình ở đây nhưng lại cảm thấy được gần gũi với bao người thân yêu chung quanh. Thỉnh thoảng tôi ra ngồi tâm sự với vợ con tôi ở gò mả ngoài kia. Khi thì tôi qua bên kia đồi, cạnh các ngôi mộ, chuyện trò với đồng đội nằm dưới đó. Tôi nghe được, hiểu được những gì các bạn nói với tôi. Tôi nghe cả tiếng cười đùa của họ, nghe cả tiếng lách cách của súng đạn va chạm nhau, ngửi được cái mùi lính, mùi quen thuộc của mồ hôi thấm vào áo trận. Tôi ngồi đó để cảm thấy được an toàn đồng đội như những lúc hành quân, những ngày đóng chốt cũng như khi đụng độ với giặc.

Tôi ngồi đó để tưởng nhớ nước Việt Nam Cộng Hòa thân yêu của tôi.

Tôi để hình tôi trên bàn thờ là coi như mình đã chết theo với nước Việt Nam Cộng Hòa của tôi. Tôi chỉ sống lây lất, lo nhang khói cho đồng đội, cho cha mẹ, vợ con. Khi nào thực sự nhắm mắt thì tôi đã có sẵn cái huyệt mộ, gần vợ con tôi, ngoài kia.


Phạm Thành Châu


 

 

Nhạc: Hồn Tử Sĩ

https://i767.photobucket.com/albums/xx312/nguyenus90/kqhk_nt_0777x1290_gc_moi_zpshqqbwyr3.png






 photo T242_nhac_HonTuSi_0777x1502_1.png

 

 

 

 

 photo centre_ville_saigon_24_zpsjha9ialy.jpg

 

 

 

 

 

Vĩnh Biệt Anh... người chiến sĩ Địa Phương Quân!

 





 photo IMG_3458Mt rng y hoa sim.jpg

Vĩnh Biệt Anh...



Hỡi những người chiến sĩ Địa Phương Quân,
Đã hy sinh trong trận Dak Seang,
Thịt dù nát, xương tan nơi chiến địa,
Chiến đấu liệt oanh, chết vẫn kiêu hùng.

Mới sáng qua bên ly cà phê nóng,
Trưa hôm nay pháo giặc nổ tơi bời,
Câu "Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu",
Ôi! Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.

Trong khoảnh khắc đã hy sinh anh dũng,
Mẹ chờ trông và con trẻ đợi cha,
Anh vĩnh viễn nơi đồn xa nằm lại.
Số mệnh gì lúc binh lửa can qua!

Gió lồng lộng thổi từng cơn bụi đỏ,
Vĩnh biệt anh: Người lính Địa Phương Quân,
Xác thịt chết nhưng anh không hề chết,
Còn đâu đây trong gió nội mây ngàn!

Đồn vắng Pleiku chiều xó núi,
Dak Seang thành bình địa mất rồi!
Chào người lính Địa Phương Quân bất tử,
Nghìn đời sau còn rung động lòng người.

Cảm tạ các anh những người chiến sĩ,
Đã hiến dâng cả sinh mạng cho đời,
Đền nợ nước khi tuổi còn rất trẻ,
Bia sử xanh còn ghi khắc muôn đời.

Hoàng Yến



 

 



FAREWELL DAK-SEANG
http://vnafmamn.com/vinhbietds_new.html
Vĩnh Biệt ĐỊA PHƯƠNG QUÂN ĐỒN DAK SEANG
(Tiểu Khu PLEIKU)

"Farewell Dak Seang" is a name for the painting inspired from a short true story by Truong Son Le Xuan Nhi, a former VNAF 0-1 pilot who recalled the event from his close-air support mission for the outpost Dak Seang. When The Communist troops overran camp Dak Seang, the camp’s commander has required the US Phantom Aircraft to bomb right on his compound to destroy both the enemies and his unit. Unlike many major military bases (like Khe Sanh), most of the ARVN’s remote outposts have been guarded by the local forces that consist of a small number of unknown, down-to-earth soldiers with a humble, independent fire-power resources. However, in the battle of Dak Seang, those soldiers have put up a fierce fight to the end, without surrender like the ALAMO. There are countless numbers of small and big “Alamos” happened during the Vietnam War, unfortunately those stories had not been mentioned because most of the remote fortresses had been manned and fought by only ARVN troops.

 



 

NHỮNG ANH HÙNG VÔ DANH: ĐỊA PHƯƠNG QUÂN (QUÂN LỰC VNCH)

 





NHỮNG ANH HÙNG VÔ DANH: ĐỊA PHƯƠNG QUÂN (QUÂN LỰC VNCH)



"Thành kính tưởng niệm các chiến sĩ Địa Phương Quân anh dũng đồn Dak Seang."



— "Đường ra trận mùa này đẹp lắm!"

Đại Úy Ngọc thòng một câu đùa trong chiếc Phi Cơ L19 ở cao độ 8 ngàn bộ, hôm chúng tôi cất cánh từ Nha Trang đi Kontum với hành trang cho 15 ngày biệt phái. Đồng ý đó là một câu đùa, nhưng tôi không cười được chút nào cả vì lòng tôi đang héo hon như cái vỏ xe bị xì lốp.

Đang vui vẻ với đám bạn bè từ Ban-Mê-Thuột về Nha Trang nghỉ mát, ngày nào cũng sáng tiểu yến với cà phê, phở, thuốc lá 3 số 5. Chiều đại yến với la de, nem nướng, sò huyết mà phải khăn gói quả mướp ra đi như thế này thì thật là đau khổ vô cùng, lại mới bị Thủy giận, tôi chưa có dịp làm hòa. Tính vốn lo xa, tôi đâm ra hãi. Đi biền biệt 15 ngày mà không từ giã em được, em tưởng mình... rớt máy bay chết rồi bèn đi cặp thằng khác thì hết một đời trai. Cứ tưởng tượng cái cảnh Thủy cặp tay một thằng chết tiệt nào đó đi coi hát bóng, đi nhảy đầm vung vít là tôi cảm thấy... hết muốn bay bổng. Đời phi công sao khổ thế nầy? Tôi than thở. Có lẽ thấy được những cái vẻ đau khổ khó chịu trên khuôn mặt thằng thiếu úy trẻ, anh Ngọc cười:

— Nhìn thấy cái bản mặt táo bón của chú mầy tao nhớ đến cái thuở huy hoàng của những ngày... chưa lấy vợ.

Tôi phản đối:

— "Ở Phi Đoàn 114 mà không biết phản đối thì chẳng bao giờ lớn được. Chưa lấy vợ thì khổ bỏ xừ đi chứ huy hoàng gì anh? Bị đào hành lên hành xuống, quay vòng vòng như con mắm có gì mà huy hoàng! Lại còn phải đi biệt phái lâu ngày như thế này, xác thân ở nơi tiền tuyến không sợ mất mà chỉ sợ... mất đào ở nhà.

Đại Úy Ngọc bật cười lên khoái chí.

— Hậu sinh... chẳng biết mẹ gì cả. Mày lấy vợ đi rồi mới thấy cái giá trị của những ngày biệt phái. Này nhé, ở nhà với vợ, có thằng chó nào dám ti teo, đi phải thưa về phải trình, tiền bạc phải "báo cáo" đầy đủ. Ấy là chưa nói đến chuyện ở gần mặt trời thì phải sống có qui củ, có nề nếp, gặp Sếp từ xa là phải cung tay chào rốm rốp. Thằng nào cũng muốn kiếm thêm tí điểm thì phải biết điếu đóm v. v...

Đi biệt phái, nói một cách văn chương, đó là "những ngày nghỉ mát" vì —

— Thứ nhất, mình thoát khỏi vòng cương tỏa của... Bà Tư Lệnh, muốn làm gì thì làm, gặp bất kỳ cô thôn nữ yêu kiều nào cũng có quyền đấu tưới hột sen, muốn khoe mình chưa vợ hay vợ mới chết thì đó là quyền của mình. Các cô thôn nữ vốn dễ dãi và cả tin, chẳng ai thèm kiểm chứng hay thắc mắc lôi thôi.
— Thứ hai, đi biệt phái, cuộc sống không gò bó như ở phi đoàn. Mình tự chỉ huy lấy, đời sống thoải mái hơn, chỉ làm sao đừng bê trể công việc.
— Thứ ba, làm việc trực tiếp với Bộ Binh có nhiều cái thú.
Mười tám tuổi bỏ nhà đăng lính đâu phải để suốt ngày dòm ba cái đồng hồ phi cơ rồi cứ hết cất cánh, rồi hạ cánh. Phải có "Action" phải có đánh bomb, có ăn pháo kích v. v...

Nghe anh Ngọc thuyết một lúc là tôi đã thấy xiêu lòng. Mẹ, tôi đâu biết là lấy vợ sẽ khổ như thế này! Sống bị kềm kẹp vậy chả trách gì ông nào cũng có vẻ chán đời. Anh Ngọc cảm thấy hình như tôi đã thấm ý, nên kết luận:

— Đó là những cái khác nhau giữa hai thế hệ. Thế hệ chưa vợ và thế hệ có vợ. Bây giờ nhìn lại mấy chú, anh thấy tiếc hùi hụi.

Rồi hứng tình, anh chơi thêm hai câu thơ, giọng vịt cồ nghe không có tính chất... văn học chút nào hết.

— Tình chỉ đẹp khi còn dang dở,
Đời hết vui khi đã vẹn câu thề.


Sau hai câu thơ là một chuỗi cười hì hì nghe rất ngứa lỗ tai. Men rượu của buổi tiệc giã từ tối hôm qua còn ngây ngất trong máu tôi, làm đầu óc cứ dật dờ. Tôi tắt radio, bảo anh Ngọc:

— Anh bay hộ, em buồn ngủ quá.

Anh Ngọc dễ dãi:

— Ngủ đi, tao bay cho. Ráng ngủ lấy sức, xuống đến Kontum chuyến này có nhiều chuyện lắm.

Tôi kéo tuột ghế ra sau, nhắm mắt làm một giấc ngon lành...

Biệt đội Kontum lần ấy, các phi hành đoàn ở trong cư xá vãng lai sĩ quan của Tiểu Khu. Cả thành phố Kon-tum như một trại lính khổng lồ, đi đâu cũng chỉ gặp toàn lính là lính. Từ lính không quân đến lính Bộ Binh, lính Nhảy Dù, lính Lôi Hồ, lính Biệt Động Quân, lính Biệt Kích... ai nấy võ khí trang bị tới răng trông phát khiếp. Lâu lâu, phải chịu khó tìm tòi và chờ đúng giờ tan học mới nhìn thấy được vài tà áo dài phất phơ của các em nữ sinh. Những tà áo dài bé nhỏ xinh xinh coi có vẻ vừa lạc lõng vừa hiền lành làm sao trong cái thế giới đầy dẫy súng đạn của thành phố địa đầu này. Cũng như một con én không làm được mùa xuân, một chiếc áo dài tha thướt cũng không làm mất đi được cái vẻ chinh chiến của quê hương khốn khổ.

Đứng nhìn ngắm những tà áo này, tôi thấy nhớ Thủy chi lạ, buổi chiều cơm nước xong về khu tạm trú thắp đèn cầy đánh bài cho hết giờ.

Buổi tối, cái khổ nhất của chúng tôi là hai cây cà nông 175 ly to tổ bố của Thiết Đoàn 14 Kỵ Binh đặt cách dẫy nhà chúng tôi ở chừng 500 thước. Hai cây súng mắc dịch này, ban đêm, giữa lúc mọi người đang ngủ say, cứ thỉnh thoảng nổ một vài phát bắn quấy rối rồi nằm im. Đang mơ màng giấc diệp, tiếng súng đại bác ở sát bên bắn một phát làm chúng tôi nẩy tung muốn văng ra khỏi giường:

— "Đêm hôm khuya khoắc, bắn con C... gì mà bắn độc thế? Sao không về nhà mà bắn bà xã cho được việc?" Một giọng càu nhàu cất lên.

Lại có giọng khác hăm dọa "ngày mai tao phải "phản đấu" mới được. Đó là tiếng nói của Đại Úy Bá, trưởng biệt đội. Ông đại úy này người dân xứ Quảng, lâu lâu phải để cho ông ấy "phản đấu" (phản đối) ai một lần thì ông ăn cơm mới ngon.

Mất cả tiếng sau mới dỗ được giấc ngủ. Nhiều khi vừa mới chợp mắt thì lại "ầm" một tiếng như trời long đất lở tiếp theo, lỗ tai như bị ai tống vào một cây đinh. Đến lúc này thi Đại Úy Bá không nhịn được nữa, chửi thề um sùm "Đ.., mọa" nó, bén chi mà bén miết...".

Thế là hết mẹ nó một tiếng đồng hồ nữa rồi... Tôi không hiểu các anh em bộ binh làm sao mà sống được như vậy không phải chỉ trong 15 ngày biệt phái như tôi mà tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác.

Phải đi biệt phái những nơi như vầy mới hiểu được và thương các anh em Bộ Binh. Người lính Bộ Binh Việt Nam khổ qúa. Khổ đến độ sự khác biệt giữa sự sống và cái chết hầu như không có ranh giới. Cuộc đời là địa ngục thì chết chắc cũng chẳng có ai sợ. Và có lẽ, chết sẽ là một giải thoát.

Tôi đã tận mắt nhìn thấy nhiều người sống suốt mấy tháng trong giao thông hào nước ngập tới háng. Đó là nơi mà anh em vừa ăn, ở ngủ v. v... Các anh cũng là người với những cảm giác bình thường, biết lạnh, biết nóng, biết thèm ăn ngon, biết sợ đau khổ, sợ chết. Mãnh lực nào, sức lôi cuốn nào đã khiến anh em từ bỏ gia đình ôm cây M16 để trở thành người lính Bộ Binh? Trở thành người lính Bộ Binh để "chết thay giùm dân tộc"? Để chấp nhận mọi đắng cay, mọi hiểm nguy? Chắc chắn không phải để lãnh số lương mười mấy ngàn chỉ đủ mua bao gạo! Cũng không phải vì sợ cảnh sát bắt đi quân dịch ở đầu ngõ. Càng không phải vì mủi lòng bởi vài cái bích chương kêu gọi rẻ tiền của chính phủ dán trong thành phố, hay vì câu hát của Hùng Cường, Mai Lệ Huyền... Tôi nghĩ, anh em đã ra đi chỉ vì lòng yêu nước. Vì, anh em nghĩ rằng cầm súng chiến đấu là bổn phận của những người trai thời ly loạn. Chỉ biết rằng đi vì chữ "Yêu", yêu Quê Hương yêu Tổ Quốc, không cần tính toán, không đo lường giá cả.

Chỉ vài ngày đi bay mà anh em ai cũng bị hốc hác thấy rõ. Đêm mất ngủ, lên trời gió mát, chỉ muốn nhắm mắt. Cùng tắc biến, biến tất thông, mấy hôm sau chúng tôi biết cách trị... Pháo Binh. Trước khi leo lên giường ngủ, chúng tôi lấy bông gòn nhét kín hai lỗ tai. Thế là mấy chú Thiết Giáp cứ mặc sức mà bắn.

Có thằng... Thiếu Úy tên On nằm gần giường tôi, mới được cho đi hành quân lần đầu nên lẩm cẩm không chịu được. Tên nghe đã lẩm cẩm mà người lại còn lẩm cẩm hơn. Đang đêm, tôi thấy nó thỉnh thoảng ngồi dậy, móc bông gòn ra khỏi hai lỗ tai, nghe ngóng một chút rồi lại nhét vào, nằm xuống. Mặt mày nó làm ra vẻ quan trọng lắm. Trằn trọc không ngủ được, tôi thắc mắc:

— Mày làm cái trò khỉ gì đó ông Thiếu Úy On?

Nó đáp tỉnh queo:

— Tao phải thức dậy để nghe ngóng xem có pháo kích không.

Tôi suýt bật cười. Đúng là thằng lẩm cẩm, nó làm như Việt Cộng chờ nó tháo bông gòn ra khỏi hai lỗ tai rồi mới thèm pháo. Tôi phịa một câu:

— Tao có ý kiến này hay hơn. Mày chỉ cần rút bông gòn ra khỏi một lỗ tai thôi. Một tai bịt kín để khỏi nghe Pháo Binh mình, tai kia bỏ trống để nghe Việt cộng pháo kích.

Một thoáng êm lặng, rồi như biết được câu móc lò của tôi, thằng On chửi thề:

— Đ. M. thằng mất dạy! Mày mà đòi móc lò tao sao được. Tao đâu có ngu.

Thấm thoát mà 15 ngày biệt phái của tôi trôi qua mau. Con người quả thật là dễ thích ứng với hoàn cảnh mới. Tôi chỉ còn nhớ Thủy... sơ sơ thôi chứ không còn "nồng nàn da diết" như những ngày mới đến đây nữa.

Cuộc đời biệt phái cũng có nhiều niềm vui khác như đi uống cà phê đêm, nhậu nhẹt, gặp lại bạn bè cũ, kết thân bạn bè mới. Với lại, chúng tôi vừa khám phá ra một quán cà phê mới khai trương. Cô Cashier coi xinh không chịu được. Thế là chiều chiều cơm nước xong, chúng tôi bảy tám người chất nhau lên chiếc xe Jeep ra quán cà phê ngồi... lì đến tới tối.

Giữa khu rừng núi hoang dại này, dễ gì kiếm được một cành hoa. Tôi để ý thấy Thiếu Úy On yêu đời ra mặt. Không hiểu nó tính dợt le với ai mà đi biệt phái ở nơi rừng sâu núi thẩm này cũng mang theo được mấy cái khăn quàng cổ đủ các màu. Đi uống cà phê những lần sau này nó nhất định phải đóng thêm cái khăn quàng cổ màu tím vào cho ra cái điều như là... màu tím hoa sim, coi chán đời không chịu được!

Vào quán cà phê, Thiếu Úy On ăn nói chững chạc đàng hoàng, không láu cá nham nhở như tôi. Có mấy lần tôi tính thò tay ra sờ mông em thì bị nó gạt phắt đi, điệu hung hãn làm như nó chưa sờ đít ai bao giờ. Nó muốn mang khăn quàng màu gì hay tán tỉnh gì thì kệ nó, tôi không để ý tới. Cái làm tôi thích thú nhất là mỗi lần ra về, cu cậu nhất định dành trả tiền cho kỳ được. Dĩ nhiên, tôi không bao giờ phản đối cái mục này. Tôi biết thằng khỉ này nó có bao giờ trả tiền cà phê cho ai đâu. Hóa ra là con người khi yêu ai cũng trở thành dễ thương hết. Chả trách gì nhà văn Shakespeare đã phán một cau "everybody loves the lover" — cả thế giới đều yêu một kẻ si tình.
Đúng thật. Tôi ước giá phi đoàn có chừng chục thằng như Thiếu Úy On thì tôi khỏi sợ tốn tiền cà phê thuốc lá. Được trớn, tôi xúi dại nó, bảo: "Hay là mầy xin ở lại Kontom luôn cho anh em nhờ!". Nhưng nó quắc mắt lên, cười khỉnh: "Vừa phải thôi... tám. Tao tuy ngu nhưng đâu có ngu hơn mày".

 photo

Lần biệt phái này, trái với lời anh Ngọc tiên đoán, Sư Đoàn 23 Bộ Binh không có đụng trận nào ra hồn cả, thỉnh thoảng một bọn "giặc cỏ" đến quấy rối rồi lặn mau như chuột, dường như cả hai bên đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Dưới đất mà không thèm đánh nhau thì trên trời biết ăn thua với ai. Những phi vụ air cover nhàn rỗi, tôi hỏi Đại Úy Ngọc đi "duy trì khả năng" bắn rocket. "duy trì khả năng" là một danh từ Không Quân dành cho những anh chàng phi công văn phòng, sợ lâu quá không bay thì lúc leo lên tàu thì quên béng nó mất cái cần lái nằm chỗ nào, nên phải bay "duy trì khả năng" cho khỏi quên.

Tôi thì khoái tập bắn rocket sao cho nó đẹp như "Dăng gô" bắn súng. Chỉ đâu bắn trúng đó. Cái kiểu bắn rocket của tôi phi đoàn ai cũng chán vì lối bắn mất dạy. Bay trên mục tiêu, tôi cắt ga cho tàu rơi cái rào nhiều khi gần như cắm đầu thẳng xuống, cứ thế mà bóp cò. Bắn thì dễ nhưng khi kéo tàu lên mới là cực hình. "G" đâu mà lắm thế, mặt mũi cứ dài ra cả thước. nhưng Đại Úy Ngọc chịu chơi, lần nào cũng cho tôi bắn. Nhiều khi anh còn nhìn "tác phẩm" của tôi phê bình: "Số mày sinh ra để bay Khu Trục mà bị trời bắt lái... L19. Đúng là con nhà vô phúc!".

Ngày cuối cùng của cuộc biệt phái, chúng tôi cất cánh phi vụ thứ hai vào khoảng 3 giờ chiều. Lên trời, làm vài vòng, tôi hỏi Đại Úy Ngọc:

— Hay mình làm vài vòng, nếu không có gì thì đi kiếm cái chòi Thượng nào đó "duy trì khả năng" rồi về đáp. Mai đổi biệt đội khác rồi.

Đại Úy Ngọc tự nhiên phản đối:

— Thôi cứ để đó, mày bay dọc lên Dak Pek đi. Tao đi quan sát lần chót để bàn giao vùng trách nhiệm cho phi hành đoàn mới.

Có cái gì thắc mắc trong đầu anh mà tôi không nghĩ ra. Lát sau anh nói:

— Mày để ý thấy chiến trường lần này, đặc biệt là cách mấy ngày hôm nay yên lặng một cách quá đáng không?

Tôi chả biết gì, trả lời:

— Yên thì có yên đó, nhưng mà có gì không anh?

— Thường thường mà yên quá như thế này là thế nào cũng có đánh lớn.

Tôi nói xuôi:

— Mai mình về rồi, nhằm nhò gì.

Khoảng 5 giờ chiều tôi đang lơ lửng gần một cái đồn nhỏ gọi là đồn Dakseang, phía Nam của Dakto. Đại Úy Ngọc chợt giật cần lái, quẹo một vòng.

— Để tao coi. Đ. M. hình như đồn này đang bị pháo kích!

Chỉ một thoáng sau anh la lên:

— Đ.M. đúng rồi! Đ.M. nó đang pháo vô đồn...

Anh Ngọc gọi máy về Trung Tâm Hành Quân, báo cáo những gì mình thấy và xin tần số liên lạc ngay. Chỉ trong vài phút, Trung Tâm Hành Quân xác nhận với chúng tôi là đồn bị pháo kích, và có nhiều dấu hiệu cho thấy đồn sẽ bị tấn công. Chúng tôi được chỉ thị ở lại làm việc với đồn. Bắt được liên lạc, trao đổi danh hiệu xong là chúng tôi giảm cao độ. Vừa tà tà bay vô thì bỗng hàng chục cây phòng không nhắm vào chúng tôi nổ tới tấp. Chắc chắn phải có vài viên trúng tàu vì tôi nghe lên vài tiếng bụp bụp. Tôi càu nhàu: "15 ngày biệt phái không sao, ngày cuối cùng mà lãnh một viên vào đít là xui quảy..." vô không nổi, tôi quẹo ra. Đại Úy Ngọc phê bình:

— Trên trời mà Phòng Không "kèm cứng một rừng" như vậy là dưới đất nó đã chuẩn bị trận địa pháo rồi. Lạng quạng thì đồn này chắc mất tối nay.

Anh giở tấm bản đồ, ba cái FM trên phi cơ được sử dụng liên tục. Cái gọi pháo binh, cái trực với đồn Dakseang, cái nói thẳng với Bộ Tư Lệnh chiến trường. Cường độ pháo kích càng ngày càng trở nên khốc liệt, tôi lên cao chút xíu rồi rình rình lại chui vào từ một hướng khác. Bố khỉ! Tôi lúc ấy mới khám phá ra là khu vực làm việc bị mây "broken" từng cụm nhỏ bao phủ khoảng từ 5 đến gần 8 ngàn bộ trên trời. Đang quan sát, tàu chui vào mây là coi như mù. Ra khỏi mây thì phải mất một lúc mới trở lại được chỗ quan sát cũ. Đại Úy Ngọc chửi thề:

— "Đ. M. mây mà cũng bị VC dụ dỗ đâm sau lưng chiến sĩ. Trời đất bao la sao không kiếm chỗ bay mà cứ lẩn quẩn làm con C... ở đây."

Tôi đã cắt ga xuống dưới trần mây mấy lần nhưng vừa xuất hiện là bị hàng chục họng Phòng Không thổi rào rào vô mặt đuổi trở lên. "Súng đâu mà chúng nó lắm thế!" Tôi đành vật lộn với mấy cụm mây... VC này.

Bi thảm hơn, giặc bắt đầu nả 130 ly vào đồn. Hai cây đại pháo, một cây đặt ở ven làng cách đó chừng 15 cây số, cây kia ở hướng đối diện cứ tà tà nã từng trái một vào đồn. Từ trên, tôi nhìn thấy rõ ràng những quả đạn rơi rất chính xác vào trong đồn. Cứ mỗi quả đại bác rơi xuống là có chừng mười mấy trái súng cối nổ kèm theo "phụ diễn". Tôi và anh Ngọc lồng lộn trên tàu bay. Máy vô tuyến gọi đến gần nát cả họng, nhưng bất ngờ quá, chả thấy phi tuần xuất hiện, anh Ngọc gọi pháo từ căn cứ pháo binh gần đó nhất để yểm trợ. Vừa nhận được tọa độ, đã nghe ở dưới đất kêu trời:

— Vô ích bạn ơi. Xa quá, bắn tới... Tết cũng huề.

— Thì bạn quay nòng xuống thổi đại cho một chục tràng đi, bắn dọa nó cũng được.

— Xong rồi, để tôi cho yếu tố tác xạ.

— Yếu tố mẹ gì, bắn đi bạn...

Khoảng 5 giờ rưỡi chiều, người chỉ huy đồn Dakseang có vẻ bối rối:

— Bạch Ưng, đây Thanh Trị.

— Nghe 5 bạn.

— Báo cho bạn biết đến giờ phút này con cái tôi đếm được là 500 trái rồi đó bạn. Hầm hố tôi 50% thiệt hại.

Tôi muốn nhảy nhổm trong tàu bay. 500 trái vừa cối vừa pháo xuống một diện tích tí teo như thế kia thì còn hầm còn hố nào. Anh Ngọc bỗng nẩy ra một kế chết người.

— Nếu để nó pháo điệu này thì chừng tí nữa quân mình chẳng còn gì hết. Mình phải "chiến tranh chính trị" mới được.

— Có học trường Chiến Tranh Chính Trị ngày nào đâu mà đòi... Chiến Tranh Chính Trị anh?

Người phi công Chiến Tranh Chính Trị bất đắc dĩ lên mặt dạy dỗ.

— Từ từ để tao cắt nghĩa. Chiến tranh chính trị nghĩa là... có là không, không là có. Bây giờ chưa có phi tuần thì mình phải làm như có phi tuần. Mình phải xuống ngay trên đầu mấy cây pháo làm bộ như phi tuần sắp tới thì pháo nó mới câm được.

— Xong rồi.

Mặc dù vẫn còn ngán mấy chục họng Phòng Không nhưng trong hoàn cảnh này, đạn tránh người chứ người làm sao tránh đạn? Tôi cắt ga cho tàu rơi cái rào, cứ nhắm họng đại bác bay tới. Đạn nổ tùm lum chung quanh tàu. Anh Ngọc trấn an tôi:

— Mầy đừng lo, tao có bùa nanh heo rừng. Đạn nó né tao.

Nghe sao mà chán đời, Tàu bay chỉ có hai người, đạn nó bay vào đây mà né anh Ngọc thì nhất định nó phải kiếm người khác để chui vào. Người đó còn ai khác hơn tôi.

Bỗng nhớ ra điều gì, anh sờ tay vô ngực quờ quạng rồi rú lên:

— Bỏ mẹ rồi, nanh heo rừng đíu có đem theo! Đ. M. Hôm qua đi tắm treo nó chỗ phuy nước quên đeo vô rồi.

Nhưng anh nói ngay:

— Nhưng tử vi nói tạo sống thọ lắm, yên chí lớn đi thằng em.

Tôi nghiệm ra rằng con người, lúc ở trong những hoàn cảnh nguy hiểm đều kiếm ra một lý do gì đó để tự tin và hy vọng. Càng đi xa đồn thì Phòng Không càng bớt dần. Thấp thoáng con gà cồ của giặc đã nằm ngay dưới cánh, chúng tôi xuống thấp thêm tí nữa, lượn vòng chung quanh cây pháo. Đúng y như anh Ngọc đoán, pháo im bặt. Rồi như một cơn mưa rào đổ xuống mùa hạn hán, một hợp đoàn Cobra của Tây xuất hiện. Đại Úy Ngọc qua được tần số của Tây xí xa xí xồ một chập, tôi nghe được mấy tiếng "everywhere". Vừa vào vùng là mấy anh Cobra làm ăn liền.

Tôi ngạc nhiên thấy họ thay phiên nhau bắn rào rào chung quanh đồn. Như vậy con cháu họ Hồ đang "tùng thiết" đi vô chăng? Dĩ nhiên phòng không! Giặc bây giờ đổi mục tiêu, nhắm mấy anh Cobra nhả đạn. Trận thư hùng coi rất đẹp mắt nhưng ngắn quá. Mấy ông Tây bắn chừng 5 phút là hết đạn, quay lui.
Khốn nạn hơn cái món chiến tranh chính trị xem ra hết ép phe. Có lẽ giặc biết chúng tôi chỉ dọa giả nên cây pháo bắt đầu nổ trở lại. Đại Úy Ngọc gầm lên:

— Đ.M. tụi mày! Lát nữa Khu Trục lên tao cho nó... bỏ bomb thấy mẹ mày!

Tức quá mà không làm gì được thì... chửi cho đã tức. Chúng tôi chỉ có bốn quả Rocket khói, chẳng sơ múi gì được. Rồi Peacock gọi thông báo sẽ có phi tuần Khu Trục A-1 đang cất cánh khẩn cấp từ Pleiku lên hợp sức với chúng tôi. Đại Úy Ngọc hớn hở gọi máy:

— Thạnh Trị, đây Bạch Ưng.

— Nghe 5 bạn, gần ngàn trái rồi. Tụi nó mới xung phong đợt đầu đó bạn.

— Có sao không bạn?

— Không! Mấy thằng chuồn chuồn tới đúng lúc với lại con cái tôi đánh giặc còn "tới" lắm bạn ơi. Tụi nó rút hết rồi. Khoảng chùng 50 xác nằm dài dài. Mấy thằng Tây đánh đẹp lắm.

— Chúng tôi sẽ có hai phi tuần lên liền bây giờ với bạn.

— Bạn ráng giùm, hầm hố gần nát hết rồi bạn.

— Tôi hiểu bạn.

Cây 130 ly quái ác vẫn đì dạch phọt ra từng cụm khói đen. Tôi bảo anh Ngọc.

— Anh để em lên làm đại một trái khói vô đó coi, may ra....

— Ờ, may ra....

Tôi làm vòng bắn, nghiêng cánh quẹo vào, nhắm và bóp cò. Oành! cái Rocket nổ... gần cây đại pháo. L-19 mà bắn được vậy là nhất rồi, nhưng có chết thằng chó nào đâu? Không chết nhưng cây pháo lại im tiếng một lần nữa. Tốt! Tôi tính cứ lâu lâu nhào xuống xịt cho tụi nó một trái để mua thời gian chờ Khu Trục lên.

Rồi tiếng rè rè thử vô tuyến của mấy ông Kkhu Trục A-1 nghe lên bên tai. Phải thú nhận, cái tiếng rè rè đực rựa lúc này nghe sao mà nó... đáng yêu thế. Đó là thứ tiếng nói của hy vọng, của niền tin, của sức mạnh, của tình chiến hữu. Anh Ngọc trao đổi vô tuyến với phi tuần Khu Trục rồi gọi máy cho quân bạn.

— Thạnh Trị, đây Bạch Ưng.

— Nghe bạn 5.

— Chim sắt của tôi lên rồi đó bạn. Bạn muốn tôi đánh đâu?

— Bạn lo dùm mấy con gà cồ trước đi.

— OK! Roll....

Phi tuần Khu Trục vừa xuất hiện thì cả bầu trời biến thành một biển lửa. Số lượng phòng không bây giờ không biết là bao nhiêu cây, nhưng dòm hướng nào cũng chỉ thấy lửa và lửa. Trời đã về chiều nên những viên đạn lửa bay vút lên cao càng được thấy rõ ràng hơn. Phi tuần đầu nhào lên nhào xuống mấy lần vẫn không làm câm họng được cây pháo Phòng Không vì trời quá xấu. Những đám mây "phản quốc" khốn nạn vẫn chình ình khắp nơi. Khó khăn lắm họ mới kiếm được cái lỗ chui xuống, bay giữa những loạt đạn Phòng Không trùng điệp, để tới mục tiêu, bấm rơi bomb, rồi kéo lên. Còn hai trái cuối cùng, người phi công A-1 "để" vào ngay trên ổ súng chính xác như để bi vào lỗ. Ầm một tiếng vang lên rồi tiếp theo là nhiều tiếng nổ phụ. Cha con nó đang đền tội. Xong một cây. Anh Ngọc hướng dẫn phi tuần thừ hai đang làm ăn thì tôi nghe tiếng gọi:

— Bạch Ưng, đây Thạnh Trị.

— Nghe 5 bạn.

— Báo bạn biết, hầm chỉ huy tôi xập rồi. Tôi ra giao thông hào với mấy đứa con.

— Bạn nhớ giữ liên lạc với tôi.

— Bạn...

Không có tiếng trả lời. Tôi hoang mang... "Ra giao thông hào với mấy đứa con." vậy là bi đát lắm rồi. Anh Ngọc bảo tôi:

— Anh đang bận hướng dẫn Khu Trục, em qua FM gọi thẳng TTHQ xin gấp cho anh ít nhất là hai phi tuần nữa, lên liền lập tức, nếu không kịp là tụi nó sẽ "over run" Dakseang trong vòng nửa tiếng đồng hồ.

Tôi đổi tần số FM, Anh Ngọc cẩn thận dặn dò thêm:

— Phải nhớ la ơi ới lên như là đang bị bóp d... thì cha con nó mới chịu chạy dùm.

Tôi phì cười, ông Đại Úy nầy lúc nào cũng đùa được. Khỏi cần bị ai bóp dái tôi cũng la được, vì hò hét và tả oán là sở trường của tôi.

Tôi gọi máy và có kết quả ngay. Anh Ngọc mừng rú lên khi được thông báo có một phi tuần F4 của Hải Quân Mỹ sẽ cất cánh ngay từ Hàng Không Mẫu Hạm vào hợp sức. Giọng nói từ dưới đất bây giờ nghe có vẻ hốt hoảng:

— Bạch Ưng, đây Thạnh Trị!

— Nghe bạn 5.

— Bạn cho mấy con chim sắt đánh sát quanh đồn gấp đi bạn. Tụi nó đang "à lát xô" lên.

Anh Ngọc la ùm lên trong tần số Khu Trục. Hai chiếc Khu Trục A-1 còn mấy trái bomb bỏ dở cây, hối hả trở về đồn nhào xuống đánh sát chung quanh rào. Một ông la to khi kéo tàu lên.

— Tụi nó đông như kiến bạn ơi.

— Còn phải hỏi.

Khu Trục đánh hết bomb nhưng vẫn bay trên mục tiêu để bắn hết những tràng cà nông 20 ly.

Tình hình lúc này đã bi đát lắm rồi. Giặc xung phong lên ào ào. Thạnh Trị thông báo là một góc phòng tuyến đã bị vỡ và con cái anh đang xáp lá cà với giặc. Tôi nghe Trung Tâm Hành Quân "TTHQ" thêm ba căn cứ khác cũng bị tấn công một lúc. Anh Ngọc bảo tôi:

— Tao còn lạ gì cái trò này, tụi nó đánh nghi binh để dứt điểm Dakseang đó. Phải cẩn thận.

Trong vô tuyến, tiếng tàu bay gọi nhau tiếng trao đổi gã trên trời và dưới đất nghe loạn cào cào... Bởi trong những tiếng ồn ào đó, có tiếng gọi của mấy ông F 4 Hoa Kỳ. Mấy ông Tây trang bị vũ khí tận răng. Hai chiếc F4 mỗi chiếc mang 18 trái 500 pouds đang làm vòng chờ ở khoảng 20 ngàn bộ. Anh Ngọc chỉ "briefing" một tí, mấy ông "Roger" và "Sir" lia lịa nhào xuống làm ăn liền.

Khu Trục Việt Nam đánh đã đẹp, mấy ông Tây đánh cũng không thua ai. Từ khoảng 15 ngàn, mấy ông nhào xuống dưới trần mây, để những trái bomb thật chính xác. Phòng không bắn dữ dội nhưng xem ra không ăn thua gì với mấy chiếc F4 này. Đang đánh ngon lành thì tôi nghe tiếng gọi từ dưói đất:

— Bạch Ưng, đây Thạnh Trị.

Giọng nói lúc này không có vẻ hốt hoảng mà bình tĩnh lạ thường.

Anh Ngọc bấm máy:

— Nghe bạn 5, cho biết tình hình đi bạn.

— Tôi yêu cầu Bạch Ưng cho đánh ngay vào trong đồn.

Cả hai chúng tôi giật nẩy mình, chỉ hy vọng là mình nghe lộn. Chúng tôi sững sờ không trả lời được. Người chỉ huy phía dưới đất xác nhận lại:

— Bạch Ưng, tôi xác nhận lại, tôi xin bạn đánh xuống đầu tôi.

— Bạn nói bạn xin đánh thẳng vào đồn?

— Đúng 5. Hết hy vọng rồi bạn ơi. Cứ đánh vào đây để tụi nó chết chùm luôn với chúng tôi.

— Bạn suy nghĩ kỹ chưa?

— Giọng nói dưới đất lúc này nghe có vẻ hết kiên nhẫn:

— Không còn lựa chọn nào khác bạn ơi. Bạn đánh lẹ giùm. Chúc bạn may mắn. "Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi" mà bạn...

Đó là những tiếng nói cuối cùng tôi nghe được từ đồn Dakseang "Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi". Anh Ngọc hốt hoảng gọi máy về xin chỉ thị quân đoàn. Quân đoàn trả lời phải xác nhận với đồn Dakseang một lần nữa rồi cho biết kết quả. Chúng tôi gọi muốn đứt hơi nhưng không còn liên lạc được với Thạnh Trị nữa. Báo cáo trở lại, quân đoàn quyết định: cho đánh thẳng vào đồn nhưng phải... cẩn thận.

— "Cẩn thận con C... ông"!

Anh Ngọc lẩm bẩm chửi thề rồi gọi máy thông báo cho mấy ông Tây, bảo đánh thẳng vào đồn. Người phi công hải quân Mỹ vừa kéo con tàu lên sau một loạt tấn công cũng bối rối không kém:

— Roger! Sir, Did you say...right on it's Over.

— Yes sir, it's all over. I said you salvo right on it. Over.

— Roger, sir, I understood, sir, Over.

Chỉ có vậy thôi, đồn Dakseang biến thành một biển lửa sau hai đợt bomb salvo của mấy chiếc Phantom.

Tôi đang chứng kiến một hình ảnh mà có lẽ suốt đời sẽ không bao giờ quên được. Tôi biết nói gì lúc này đây cho những người chiến sĩ Địa Phương Quân QLVNCH? Tất cả những ngôn từ, những ý nghĩ đều trở thành vô nghĩa trước cảnh tượng bi thảm hào hùng này.

Bay cách đó chừng 5 cây số với cao độ 5 ngàn bộ mà con tàu tôi như rung lên dưới tiếng nổ và sức ép khủng khiếp của mấy chục trái bomb 500 cân Anh nổ một lần. Làm sao còn có ai sống sót sau cơn tàn phá khủng khiếp này? Những thịt, những xương, những máu của các anh hùng Dakseang đã tung bay khắp nơi rồi rơi xuống lẫn lộn với bụi, với đá, với sắt, để rồi nằm im trên mặt đất. Cũng trên mặt đất nầy của quê hương, ở một nơi nào đó, những người vợ, những đứa con, những bà con thân bằng quyến thuộc của các anh đâu biết người thân của mình vừa anh dũng đền nợ nước, vừa "Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi" như lời trăn trối cuối cùng của người đồn trưởng, vừa chết để cho cả dân tộc được sống, được hít thở không khí Tự Do dù chỉ trong một khoảnh khắc...

Ngày mai đây, những chiếc khăn tang trắng sẽ được chít vội vã lên đầu những người thiếu phụ nghèo nàn khổ sở kia, những khuôn mặt bầu bĩnh vô tội của trẻ thơ. Nước mắt nào khóc cho hết nỗi bi thương của người vợ lính VNCH đây hỡi ông trời xanh thẩm? Hình ảnh nào có thể thay thế được hình ảnh ngọt ngào của Cha chúng nó, suốt khoảng đời còn lại của những em bé hồn nhiên vô tội kia hỡi ông trời? Dân tộc tôi đã làm gì nên tội "tử biệt sinh ly", câu nói nghe được từ thuở học trò bầy giờ mới thấy trọn nghĩa ý đau thương.

Máu nào chảy mà ruột không mềm, mắt tôi bỗng chan hòa nước mắt. Tôi tống ga bay trở lại đồn. Qua màn lệ nhạt nhòa, tôi chẳng còn thấy gì, ngoài những cụm khói đen bốc lên giữa đồn. Những cụm mây oan khiên vừa rồi vẫn còn vần vũ như những chiếc khăn tang trắng lồng lộng bao phủ cả bầu trời. Mây ơi là mây, còn sống chẳng chịu giúp nhau, bây giờ người đã chết, đồn đã mất sao còn lảng vảng để khóc thương.

Trời chiều cao nguyên vốn đã thê lương cô quạnh lại càng trở nên tang tóc sầu thảm hơn. Hai chiếc Phantom Hoa kỳ ráp thành một hợp đoàn tác chiến bay những vòng tròn thấp chung quanh đám đất đá điêu tàn không hiểu để quan sát hay để chào vĩnh biệt những chiến sĩ gan dạ anh hùng của Địa Phương Quân QLVNCH. Dưới trời chiều nắng tắt, trông hợp đoàn Phantom như hai con chim hải âu ủ rủ lượn từng vòng quanh xác chết của đồng loại. Sau khi nhận kết oanh kích của anh Ngọc, giọng nói xúc động của người phi tuần trưởng Phantom vang lên:

— Sir, may I reach out across the fires and destructions of today to tell you this: Those people down there have fought like men and have gone in honor.

Giọng anh Ngọc run run nghẹn ngào:

— Yes sir, they have gone in honor. That was an Alamo by all means, sir. An ever greater Alamo than ours, Over.

Tôi thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên má anh Ngọc.

— Roger! We have thousand of Alamo like that every day in our country.

— Roger, I believe that, sir, God bless you all. Over.

Hai chiếc Phantom liếc cánh chào vĩnh biệt rồi bốc lên cao, mất hút giữa bầu trời ảm đạm. Alamo, cái tên nghe đã đi vào huyền sử của dân tộc Hoa Kỳ mà bất cứ công dân Mỹ nào nghe cũng phải hãnh diện. Alamo, làm tôi nhớ đến bài học Anh văn năm Đệ Ngũ. Alamo, đúng ra là một ngôi nhà thờ "Y Pha Nho" mà hai ngàn chiến sĩ Kỵ Binh Hoa Kỳ đã tử thủ khi chống cự lại với hàng chục ngàn quân Mễ Tây Cơ cho đến giây phút cuối cùng. Không ai đầu hàng và tất cả đã bị tàn sát. Người Mỹ chỉ có một thành Alamo trong suốt 200 năm lập quốc mà cả thế giới đều biết, đều mến phục. Đất nước tôi có bao nhiêu thành Alamo còn tàn khốc hơn, đẩm máu gấp ngàn lần hơn suốt bao nhiêu năm chinh chiến.

Sáng hôm sau tôi và anh Ngọc bay thêm một phi vụ sớm trước khi bàn giao biệt đội. Tối đêm qua một trận mưa bomb của B52 đã cày nát khu tập trung quân giặc. Dù biết là vô ích, chúng tôi vẫn mở lại tần số cũ để gọi cho Thạnh Trị. Nhưng chả còn Thạnh Trị nào để trả lời cho Bạch Ưng nữa. Đồn Dakseang chỉ còn là đống đất vụn điêu tàn. Gió thổi lên từng cơn cuốn theo những lớp bụi đỏ mù. Tôi nhìn xuống đó, tưởng nhớ đến những cái chết oai hùng chiều qua. Trong một quê hương khói lửa, kiếp người quả thật mong manh như gió, như đám bụi mù kia, mới nói nói cười cười mà giờ đây đã ngàn thu vĩnh biệt.

Bay thêm vài vòng quanh đồn để tưởng nhớ ngậm ngùi cho các anh rồi cũng đến lúc phải từ giã để ra đi. "Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi". Thôi thì xin thành kính nghiêm trang giơ tay chào vĩnh biệt các anh.

 photo our-troops_zpsmgtlodsf.jpg Những người lính Địa Phương Quân âm thầm của một tiền đồn xó núi. Địa Phương Quân, cái tên nghe khiêm nhường và hiền lành như đất, như bộ đồ xanh bạc màu của các anh. Địa Phương Quân, thứ lính... âm thầm nhất trong các thứ lính của quân lực; không màu mè, không áo rằn ri, không có những huyền thoại khủng khiếp, không "truyền thống, binh chủng" không có đến những khẩu hiệu nẩy lửa chết người. Nhưng Địa Phương Quân Pleiku chiều hôm qua đã bình tĩnh xin "cho nó nổ trên đầu tôi". "Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi bạn ơi".

Xin vĩnh biệt và cảm tạ. Cảm tạ các anh đã đem cái quý giá nhất của cuộc đời là mạng sống mình để đổi lấy cho quê hương dù đã rách nát tả tơi còn có được những ngày xanh hy vọng. Cho buổi hợp chợ ban mai, dù nghèo nàn thưa thớt vẫn còn được an bình. Cho ngôi trường quận lỵ thấp lè tè những mái tôn cháy nắng còn rộn tiếng trẻ thơ cười. Cho mái chùa cong cong nơi sườn núi còn được ngân lên những hồi chuông tín mộ. Và cho những người ở lại như tôi đây biết rằng mình sống tức còn nợ phải trả... Các anh chính là những người được mô tả trong một bài học thuộc lòng tôi thuộc làu làu lúc còn là một đứa bé:

Họ là kẻ khi quê hương chuyển động,,
Dưới gót giày của những kẻ xâm lăng,
Đã xông vào khói lửa quyết liều thân,
Để bảo vệ tự do cho tổ quốc.
Trong chiến đấu không nài muôn khó nhọc,
Cười hiểm nguy bất chấp nỗi gian nan,
Người thất cơ đành thịt nát xương tan,
Những kẻ sống lòng son không biến chuyển.
Tuy tên họ không ghi trong sử sách,
Tuy bảng vàng bia đá chẳng đề tên,
Tuy mồ hoang xiêu lạc dưới trời quên,
Không ai đến khẩn nguyền dâng lễ vật.
Nhưng máu họ đã len vào mạch đất,
Thịt cùng xương trộn lẫn với non sông,
Và linh hồn chung với tấm tình trung,
Đã hòa hợp làm linh hồn giống Việt.


Xin thành kính viết lại một phần bài thơ của Đằng Phương để tặng các anh.
Các anh chính là những "Anh Hùng Vô Danh". Tổ Quốc Việt Nam, dân tộc Việt Nam ngàn đời sẽ còn ghi ơn các anh.
Xin vĩnh biệt và cảm tạ.

Trường Sơn LÊ XUÂN NHỊ

Copied từ http://dactrung.net/phorum/tm.aspx?m...1&key=񡥸





 

 

https://youtu.be/Qjx-7RDVQDs

 

 

 

> Dak Séang 1970

Hồi ký Biệt Động Quân Vương Mộng Long
https://youtu.be/TGic57--sn0

 

 



KHÓC ĐỊA PHƯƠNG QUÂN ĐỒN DAK SEANG

 





 photo

KHÓC ĐỊA PHƯƠNG QUÂN ĐỒN DAK SEANG
(Tiểu Khu PLEIKU)




Chiều PLEIKU, anh bay săn đuổi giặc.
Yểm trợ quân bạn, một đồn nhỏ xa xôi,
Bị bầy kiến giặc HỒ.
Bu quanh dã man, tràn vào cướp chiếm,
Nhưng đồn không kêu cứu,
Chỉ yêu cầu: "hãy dội bom lên đầu chúng tôi!"

Người lính ĐỊA PHƯƠNG QUÂN,
Đã anh dũng quên mình cho đất nước,
Quyết chết cùng chung lũ giặc,
Dạy cho chúng một bài học,
Lịch sử Việt bốn ngàn năm.

Ngày các Anh ra đi,
Cũng là ngày trang sử Việt viết tiếp.
Bạch Đằng, Đống Đa, Quảng Trị, An Lộc.
Bừng sáng dậy trong tim,
Ngày nước Việt trên khắp mọi miền,
Thắp lên ánh sáng Tự Do, Dân Chủ.

Chiều PLEIKU mây buồn che ấp ủ,
Khóc thương ai?
khóc thương em bé, vừa mất cha.
khóc người quả phụ trẻ!
Không một lời tiễn đưa,
Không một nấm mồ, hay vòng hoa vĩnh biệt.

Tên các Anh, quân sử đã ghi công.
Địa Phương Quân, người hậu duệ chiến binh,
Trang Anh hùng, áo vải đất Lam Sơn,
Các Anh Nằm xuống,
Lời mời gọi, thế hệ trẻ đứng lên,
Nối bước Tiền Nhân, làm nên Lịch Sử.

Nơi ngàn thu, các ANH cứ yên ngủ,
Gương Anh hùng, luôn sáng mãi về sau.
Tôi quí chào ý chí Anh hào,
Các Chiến sĩ Địa Phương Quân, đồn DAK SEANG.

Vài lời thơ, tôi viết bằng nước mắt.
Để nói lên bao nổi tiếc thương,
Để ca tụng gương sáng anh hùng,
Người Quân Nhân trong Quân Lực VIỆT.

Bình Khánh NGUYỄN VĂN NGỌC

http://dactrung.net/phorum/tm.aspx?m...1&key=񡥸



 

 



 

 

 

 

 

 

 

Đọc thêm về Địa Phương Quân và Nghĩa Quân

 photo Code - Địa Phương Quân và Nghĩa Quân
https://caybut2.blogspot.com/2016/07/long-hai-bang-vao-mot-khung.html

 photo Viết Tặng Người Lính Tôi Quen
https://caybut2.blogspot.com/2016/02/viet-tang-nguoi-linh-toi-quen.html

 photo Nghĩa Quân
https://caybut2.blogspot.com/2016/06/nghia-quan.html

 

Sunday, February 12, 2017

Giá Trị Của Nền Cộng Hòa tại Miền Nam

Giá Trị Của Nền Cộng Hòa
tại Miền Nam



Giá Trị Của Nền Cộng Hòa tại Miền Nam

Việt Nam Cộng Hòa là một nước cộng hòa non trẻ trong thời chiến nhưng đã xây dựng dựa trên một nền tảng dân chủ:
(1) Công dân bầu Quốc Hội Lập Hiến
(2) Quốc Hội Lập Hiến soạn Hiếp Pháp
(3) Công dân bầu Quốc Hội Lập Pháp và bầu Tổng Thống.

Quốc Hội Lập Hiến và Lập Pháp đều có sự tham gia của đa đảng chính trị. Các đảng chính trị đóng một vai trò vô cùng quan trong trong việc xây dựng nền dân chủ và pháp trị tại miền Nam. Cả Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa đều đã có đối lập chính trị hoạt động trong nghị trường.

So với các quốc gia trong vùng Đông Nam Châu Á cùng thời, Hiến Pháp 1967 chỉ rõ sự tiến bộ vượt bực của Việt Nam. Hiến pháp vừa ngắn gọn, rõ ràng, vừa nêu rõ chính phủ phải bảo đảm những quyền tự do căn bản, kể cả quyền đối lập chính trị. Hệ thống tam quyền phân lập cũng đã được đưa vào Hiến Pháp 1967.

Cũng so sánh với các quốc gia trong vùng, Việt Nam Cộng Hòa có một số đặc điểm nổi bật:

1. Các quyền tự do căn bản đã được chính phủ bảo đảm, đặt biệt là quyền tư hữu;

2. Xây dựng được một nền dân chủ tam quyền phân lập;

3. Xây dựng thành công một nền giáo dục, lấy dân tộc, nhân bản và khai phóng làm căn bản.

4. Theo kinh tế thị trường tự do;

5. Nhưng vẫn bảo đảm được vấn đề dân sinh như y tế hay thực hiện luật Người Cày Có Ruộng.

Kinh nghiệm thế giới cho ch úng ta thấy các yếu tố trên là căn bản trong việc phát triển quốc gia. Nghĩa là nếu miền Nam không rơi vào tay cộng sản thì Việt Nam Cộng Hòa sẽ không thể kém xa các quốc gia Đông Nam Châu Á như hiện nay. Nếu không nói là sẽ vượt trội hơn người.

Sau 40 năm, Đảng Cộng Sản đã hủy hoại tất cả những giá trị nền cộng hòa đạt được. Tuy nhiên, giá trị tinh thần cộng hòa vẫn còn đó và sẽ được phục hồi.

Nguyễn Quang Duy
Melbourne, Úc Đại Lợi
10-10-2014


(Trích từ bài VIỄN CẢNH VỀ CHÍNH THỂ CỘNG HÒA CHO VIỆT NAM)

Nguyễn Quang Duy
Melbourne, Úc Đại Lợi
17-10-2014



 

 

 

 



VIỄN CẢNH VỀ CHÍNH THỂ CỘNG HÒA CHO VIỆT NAM


Các bạn trẻ quan tâm đến tình trạng đất nước thường phân vân giữa chính thể cộng hòa và thể chế dân chủ. Có bạn còn chưa rõ các quốc gia Đông Âu và Liên Xô đều đã theo chính thể cộng hòa và tương tự Việt Nam sẽ thế.

Cộng hòa - Cộng Sản

Cộng hòa nghĩa là mọi công dân đều bình đẳng về chính trị. Có như vậy quyền lực chính trị mới thực sự thuộc về toàn dân. Công dân có quyền và có bổn phận bầu ra người đại diện quốc gia.

Nhờ bình đẳng về chính trị, nền cộng hòa khuyến khích sự phát triển của đa nguyên, đa đảng tạo nền tảng xây dựng xã hội dân chủ.

Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (1946-76) và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam (1976-) là quốc gia theo thể chế cộng sản. Đảng trên cả Tổ Quốc. Ngay trong Đảng Cộng Sản các đảng viên đã bị đối xử bất bình đẳng về chính trị.

Ngoài xã hội người dân đã mất hẳn quyền tự do chính trị. Trong chế độ cộng sản, Hiến Pháp chỉ là hình thức. Phương thức “Đảng cử dân bầu” cũng chỉ là hình thức dân chủ trá hình nên không thể được xem như là một nước cộng hòa.

Việt Nam Cộng Hòa là một quốc gia Cộng Hòa trong thời chiến và đã trải hai qua hai nền Cộng Hòa - Tổng Thống chế.

Đệ Nhất Cộng Hòa (1956-63) do Tổng Thống Ngô Đình Diệm lãnh đạo qua hai nhiệm kỳ và đã chấm dứt sau cuộc đảo chánh 1-11-1963.

Đệ Nhị Cộng Hòa (1967-75) trải qua ba đời tổng thống.

1. Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đắc cử hai nhiệm kỳ và ông Thiệu đã từ chức ngày 21-4-1975.

2. Tổng Thống Trần Văn Hương chỉ được 7 ngày (21-4 đến 28-4-1975).

3. Tổng Thống Dương Văn Minh chỉ được ba ngày và ngày 30-4-1975 thì đầu hàng quân đội Bắc Việt, chấm dứt nền Đệ Nhị Cộng Hòa. (Tổng Thống Dương Văn Minh được coi là tổng thống vi hiến).

Hai nền Đệ Nhất Cộng Hòa (1956-63) và Đệ Nhị Cộng Hòa (1967-75) đã đi vào lịch sử. Mỗi nền Cộng Hòa có nhiều điểm khác nhau, việc đánh giá và viết lại trang sử là việc làm của những nhà viết sử.

Trong bài viết này xin đưa ra một số ưu điểm chung của cả hai nền Cộng Hòa tại miền Nam Việt Nam.

Giá Trị Của Nền Cộng Hòa tại Miền Nam

Việt Nam Cộng Hòa là một nước cộng hòa non trẻ trong thời chiến nhưng đã xây dựng dựa trên một nền tảng dân chủ:
(1) Công dân bầu Quốc Hội Lập Hiến
(2) Quốc Hội Lập Hiến soạn Hiếp Pháp
(3) Công dân bầu Quốc Hội Lập Pháp và bầu Tổng Thống.

Quốc Hội Lập Hiến và Lập Pháp đều có sự tham gia của đa đảng chính trị. Các đảng chính trị đóng một vai trò vô cùng quan trong trong việc xây dựng nền dân chủ và pháp trị tại miền Nam. Cả Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa đều đã có đối lập chính trị hoạt động trong nghị trường.

So với các quốc gia trong vùng Đông Nam Châu Á cùng thời, Hiến Pháp 1967 chỉ rõ sự tiến bộ vượt bực của Việt Nam. Hiến pháp vừa ngắn gọn, rõ ràng, vừa nêu rõ chính phủ phải bảo đảm những quyền tự do căn bản, kể cả quyền đối lập chính trị. Hệ thống tam quyền phân lập cũng đã được đưa vào Hiến Pháp 1967.

Cũng so sánh với các quốc gia trong vùng, Việt Nam Cộng Hòa có một số đặc điểm nổi bật:

1. Các quyền tự do căn bản đã được chính phủ bảo đảm, đặt biệt là quyền tư hữu;

2. Xây dựng được một nền dân chủ tam quyền phân lập;

3. Xây dựng thành công một nền giáo dục, lấy dân tộc, nhân bản và khai phóng làm căn bản

4. Theo kinh tế thị trường tự do;

5. Nhưng vẫn bảo đảm được vấn đề dân sinh như y tế hay thực hiện luật Người Cày Có Ruộng.

Kinh nghiệm thế giới cho ch úng ta thấy các yếu tố trên là căn bản trong việc phát triển quốc gia. Nghĩa là nếu miền Nam không rơi vào tay cộng sản thì Việt Nam Cộng Hòa sẽ không thể kém xa các quốc gia Đông Nam Châu Á như hiện nay. Nếu không nói là sẽ vượt trội hơn người.

Sau 40 năm, Đảng Cộng Sản đã hủy hoại tất cả những giá trị nền cộng hòa đạt được. Tuy nhiên, giá trị tinh thần cộng hòa vẫn còn đó và sẽ được phục hồi.

Tinh Thần Cộng Hòa vẫn tồn tại

Mặc dù Việt Nam Cộng Hòa không còn tồn tại nhưng sinh hoạt và tinh thần cộng hòa đã ăn sâu vào cách suy nghĩ của người miền Nam. Tinh thần này đã được truyền cho thế hệ tiếp nối và lan tỏa khắp nơi. Trong nước tại miền Nam các thế hệ đi trước đã kể cho con em họ về lịch sử của họ và của Việt Nam Cộng Hòa.

Ở hải ngoại tinh thần được những người tị nạn mang theo và gìn giữ. Biểu hiện rõ ràng nhất là các sinh hoạt cộng đồng tại Hoa Kỳ, Tây Âu và Úc châu vẫn tiếp tục sử dụng Quốc Kỳ, Quốc Ca Việt Nam Cộng Hòa và luôn gắn bó với cuộc đấu tranh giành lại tự do tại Việt Nam.

Ngày nay nhờ các phương tiện truyền thông hiện đại tinh thần cộng hòa đang từng bước hồi phục tại Việt Nam.

Nhiều người sống ở miền Bắc hay trước đây theo cộng sản dần dần cũng nhận ra những ưu điểm mà thể chế cộng hòa mang lại cho dân, cho nước.

Việc công nhận Việt Nam Cộng Hòa cũng được ghi nhận trên những cơ quan truyền thông chính thức tại Việt Nam.

Ngày nay, ở hải ngọai có hằng triệu người thuộc thế hệ tiếp nối Việt Nam Cộng Hòa. Nhờ học hỏi, sống và làm việc tại các cường quốc trên thế giới họ đã tích lũy được nhiều kiến thức, kinh nghiệm sẽ là nền tảng xây dựng lại Việt Nam. Một yếu tố mà Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa không hề có.

Một khi Việt Nam có tự do, những công dân gốc Việt cũng sẽ dùng lá phiếu, sẽ nỗ lực vận động các cường quốc giúp đỡ xây dựng lại Việt Nam.

Viễn Cảnh Về Nền Đệ Tam Cộng Hòa

Tình hình thế giới đang biến chuyển không ngừng, càng ngày càng nhiều quốc gia trở thành các quốc gia Cộng Hòa. Úc trong 10 năm tới có lẽ cũng sẽ trở thành một quốc gia cộng hòa.

Tình hình Việt Nam cũng thế:
(1) Bên trên Bộ Chính Trị càng ngày càng phân hóa,
(2) Bên trong đảng cộng sản diễn biến hòa bình càng ngày càng khốc liệt,
(3) Bên ngoài xã hội thì đòi hỏi thay đổi chính trị mỗi ngày một tăng thêm.

Các tổ chức tôn giáo, tổ chức đấu tranh chính trị, tổ chức xã hội dân sự đã và đang liên kết tìm một hướng đi mới cho Việt Nam.

Khi chế độ sụp đổ, các quốc gia Đông Âu và Liên Xô đều đã theo chính thể cộng hòa và tương tự Việt Nam sẽ thế.

Muốn có một nền tảng vững chắc cho tương lai, cần hướng đến một Quốc Hội Lập Hiến soạn một hiến pháp mới cho Việt Nam. Tên nước, cờ, thủ đô, mô hình thể chế dân chủ sẽ được tòan dân quyết định.

Cho đến nay lá cờ vàng vẫn là biểu tượng của những người theo khuynh hướng cộng hòa. Vì thế họ luôn tìm mọi cách vinh danh và hợp thức hóa lá cờ.

Quan điểm cho rằng phải bỏ màu cờ để có thể bàn chuyện dân chủ là một quan niệm thiếu dân chủ. Trước đây ở miền Nam và sau này ở Hải Ngoại cũng đã từng tranh luận công khai về việc thay đổi màu cờ.

Quan điểm dân chủ sẵn sàng chấp nhận phương cách đấu tranh dân chủ qua một cuộc trưng cầu dân ý để có một màu cờ chung cho tòan dân tộc.

Kết Luận

Việt Nam đã từ bỏ chế độ Quân Chủ, đang từ bỏ chế độ độc tài cộng sản, chính chế cộng hòa sẽ là thể chế tương lai Việt Nam. Các quyền tự do cơ bản và giá trị cộng hòa sẽ được phục hồi.

Nền Đệ Tam Cộng Hòa sẽ tiếp tục sứ mệnh xây dựng, giữ gìn đất nước và đưa đất nước đi lên hội nhập vào thế giới văn minh.

Các bạn trẻ dấn thân đấu tranh cho dân chủ khi nắm được điều đơn giản bên trên sẽ định được hướng đấu tranh một cách rõ ràng hơn.
Xây dựng lại đất nước là một việc rất khó, cần biết rõ phải làm gì để có thể làm nhanh hơn với kết quả tốt hơn.

Nguyễn Quang Duy
Melbourne, Úc Đại Lợi
17-10-2014



 

 photo barratijol-1_zpsa5rae0ra.gif


 

 

Saturday, February 4, 2017

 






Hồi Ký:
CUỘC ÐỔ BỘ TRONG LÒNG ÐỊCH
Tác Giả: Trung Tá Nguyễn Ðăng Hòa
Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn 1/Quái Điểu

 photo Triu Phong chin trng .jpg
Từ trái sang phải TĐP/TĐ1, Ban 3 kiêm ĐĐTCH, ĐĐT Việt và TĐT/TĐ1


Kể từ sau cuộc đổ bộ bằng trực thăng của Tiểu Đoàn 1 Quái Điểu vào ngày 11/7/72, tại quận Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị, chưa một ai viết lại cuộc đổ bộ ấy, và tôi nghĩ - Nếu tôi không viết để nói lên cuộc chiến đấu ác liệt, oai hùng này thì ai có thể viết thay tôi? Vì như tôi đã trình bày trong tập Hồi Ký CƠN LỐC DÀI, hơn 1OO ông phóng viên thế giới, không một ông nhà báo nào dám "thi thố tài năng" đi theo chúng tôi cả? Cũng như hai nữ phóng viên chiến trường Việt Nam là Kiều Mỹ Duyên và Lam Thiên Hương một thời ngang dọc đã lắc đầu khi tôi mời hai cô đi "du ngoạn". Nổi danh thì cũng muốn, nhưng nghĩ đến mạng sống như "chỉ mành treo chuông" hai cô vừa cười vừa nói: "Thôi, tui chẳng ham đâu!".

Trung Tá Nguyễn Ðăng Hòa
Như có một thôi thúc, ray rứt nào đó buộc tôi phải viết để nói lên sự thật oai hùng của binh chủng Thủy Quân Lục Chiến nói riêng và Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa nói chung, đã tạo được trong cuộc chiến tranh Việt Nam. Xin cho phép tôi được làm một nhân chứng lịch sử để tô đậm thêm Quân Sử hào hùng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.



* * * * *
... Phá Tam Giang vào một sáng mù sương 11/7/72.


Dù đang là mùa hè nhưng trời Huế vẫn còn sương mù, một làn khói mỏng giăng đầy, bao phủ cả một vùng Vân Trình rộng lớn. Trên cánh đồng vừa mới gặt, mùi rạ thơm thoang thoảng, nếu có thêm vài cô thôn nữ xinh xắn của mẹ Việt Nam nữa là ta đã có một hình ảnh đồng quê thanh bình của bao năm cũ... Gia đình Quái Điểu hơn 700 tay súng đã sẵn sàng tại bãi bốc chờ lên trực thăng đi vào đất địch. Những chàng Kinh Kha thời đại đang ưu tư về cuộc đời và đang chờ đón một tương lai không mấy rạng rỡ.

Đúng 7 giờ sáng, chiếc trực thăng UH-1B của chỉ huy đáp xuống cạnh nhà thờ 2 chuông Điền Môn, bốc tôi và cố vấn Mỹ bay thẳng ra biển Đông. Để tránh phòng không địch, trực thăng đã phải bay trên biển và ở cao độ vừa tầm cho chúng tôi quan sát thành phố Quảng Trị và quận lỵ Triệu Phong, nơi Tiểu Đoàn 1 Quái Điểu sẽ phải đổ bộ để tái chiếm.

Quận Triệu Phong nằm về phía Đông Bắc cổ thành Quảng Trị khoảng 2 cây số, là quê hương của tên đồ tể Lê Duẩn, môn đệ kế vị già Hồ đã về chầu Diêm Vương. Vì vậy không dễ gì địch để chúng tôi tái chiếm lại Triệu Phong.

Những túi lửa B.52 chiều ngang 1 cây số và chiều dài 3 cây số được lóe lên từng chập, và khi các chùm bom chạm đất thì lửa bốc cháy cùng những tiếng nổ phụ rền vang một góc trời... Tại đây địch cũng sẵn sàng nghênh đón chúng tôi. Đơn vị bạn gần nhất vẫn còn ở tuyến sau Mỹ Chánh mịt mù. Chúng tôi sẽ phải nhảy trên đầu địch, đánh thọc sâu vào lòng địch, bóp ngay yết hầu chúng, buộc chúng phải nhả Cổ Thành Quảng Trị mà chúng đã chiếm giữ hơn ba tháng qua. Sư Đoàn Dù đã gặp phải muôn vàn khó khăn và thiệt hại nặng nề khi tái chiếm Quảng Trị.

Có lẽ thượng cấp quên đi cửa ngõ Triệu Phong, nơi mà Việt cộng phải giữ với bất cứ giá nào, để bảo vệ huyết lộ dẫn ra Cửa Việt bằng đường bộ và đường thủy dọc theo sông Thạch Hãn. Nhờ huyết lộ này mà chúng có thể tiếp tế cũng như tải thương và thay quân rất dễ dàng.

Đúng 12 giờ 5 phút ngày 11/7/72, ngày mà suốt đời tôi không bao giờ quên được. Trước khi lên máy bay, Tướng Trưởng và Tướng Lân đến bắt tay và chúc chúng tôi thành công. Lời nói của Tướng Lân, Tư Lệnh Sư Đoàn Thủy Quân Lục Chiến như một luồng điện chạy dài theo xương sống tôi:

— Danh dự này, tôi giao cho anh và Tiểu Đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến.

Riêng Đại Tá Bảo, Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn 147 nhìn chúng tôi như một người cha nhìn những đứa con thân yêu đang đứng bên bờ vực thẳm. Ông rơi nước mắt nói với tôi lời giã biệt:

— Mày cố gắng giữ gìn anh em, khuyên họ nên đọc kinh cầu nguyện theo đạo giáo của họ!

Tiểu Đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến với biệt danh Quái Điểu được trực thăng bốc từ nhà thờ 2 chuông Điền Môn bay ra Triệu Phong, bất thần đổ trên đầu địch, giữa những đám ruộng trước quận lỵ. Tuy bãi đáp đã được B.52 "dọn cỏ" suốt hai tiếng đồng hồ, với 33 phi vụ đã cày nát từ Đông Hà đến Quảng Trị, mà gia đình Quái Điểu vẫn được con cháu Bác và Đảng dàn chào long trọng. Súng phòng không 23 và 37 của địch bắn lên như pháo bông.

Đại Đội 4 Tiểu Đoàn 1 do Đại Úy Trịnh Văn Thềm chỉ huy, lãnh nhiệm vụ đổ bộ trước. Hai chiếc trực thăng khổng lồ CH.54 chạm đất một cách bất ngờ nên thoát được phòng không địch. Có 32 chiếc trực thăng đổ quân, gồm 17 chiếc CH-53 (loại Chinook Mỹ dùng để cứu con tin tại Iran) chở được 60 người và CH-46 loại Chinook chở được 20 người. Chiếc tôi đi bị lãnh bốn viên phòng không, tưởng chừng như rớt. Vừa rời khỏi trực thăng, tôi đã được chào mừng bằng một trái 57 ly không giật, vì chung quanh tôi là một rừng antenne truyền tin. Tôi bị thương ở đùi phải, máu ướt đẫm. Viên Trung Úy Hải Quân Mỹ bị lòi ruột ra ngoài trông thật khiếp, nhưng vẫn còn sống. Đau đớn cho Tiểu Đoàn chúng tôi là một chiếc trực thăng bị rớt và nổ tung sau đó 2 phút lại chở nguyên Trung Đội Quân Y, 60 người chỉ sống sót 12 trong đó có Bác Sĩ Hoàn. Ông đã lao được ra ngoài cửa cấp cứu, nhưng phải hai ngày sau mới bò về được Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn với thân hình cháy phỏng nặng. Chúng tôi không lấy được xác những người bị chết vì chiếc máy bay này thuộc Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn và đã mang theo 47 trái mìn chống chiến xa và tất cả đã tan tành theo chiếc máy bay. Đáng lẽ tôi đã gởi xác theo chuyến đó rồi, nhưng tới phút chót cố vấn Mỹ lại rủ tôi đi trên chiếc CH-46 để khi xuống bãi thoát ra thật nhanh, tránh được phòng không địch.



Cuộc đổ bộ này đã được báo chí xem như cuộc đổ bộ Inchon tại Đại Hàn năm xưa.

Cửa ngõ Triệu Phong, nơi mà Việt cộng phải giữ với bất cứ giá nào, để bảo vệ huyết lộ dẫn ra Cửa Việt bằng đường bộ và đường thủy dọc theo sông Thạch Hãn. Nhờ huyết lộ này mà VC có thể tiếp tế, tải thương và thay quân.

Tiểu Đoàn 1 Quái Điểu chúng tôi sẽ phải nhảy trên đầu địch, đánh thọc sâu vào lòng địch, bóp ngay yết hầu chúng, buộc VC phải nhả Cổ Thành Quảng Trị mà chúng đã chiếm giữ hơn ba tháng qua.


Tr. Tá Nguyễn Ðăng Hòa


Vừa bị thương. Người cố vấn Mỹ còn cho tôi biết trong số 32 máy bay trực thăng, có 29 chiếc trúng đạn và hai chiếc rớt, một nổ tại chỗ và một rớt ngoài biển. Cuộc đổ bộ này đã được báo chí xem như cuộc đổ bộ Inchon tại Đại Hàn năm xưa. Tướng Lân được triệu về Dinh Độc Lập để thuyết trình về cuộc đổ quân cho Hội Đồng An Ninh Quốc Gia. Mọi người hồi hộp theo dõi bước chân của bầy Quái Điểu gan lì.

Cánh đồng Triệu Phong đã trở thành bãi chiến trường khốc liệt. Xe tăng Việt cộng phối hợp với bộ binh của chúng bắt đầu rời vị trí phòng thủ để rượt đánh chúng tôi, và những chiếc trực thăng vũ trang "Cobra" của phe ta đã táo bạo săn đuổi chúng như những con diều hâu hung dữ. Riêng Tiểu Đoàn 1 Quái Điểu lúc bấy giờ tan tác như bầy gà lạc mẹ, mạnh ai nấy đánh, dùng chiến thuật cá nhân phối hợp từng tổ nhỏ cố bám lấy bờ sông Vĩnh Định là chi nhánh của sông Thạch Hãn để làm điểm tựa, giữ lấy mạng sống mong manh. Hai con sông này đã nuôi dưỡng quận lỵ Triệu Phong, làm cho nó trở nên trù phú và sầm uất nhất tỉnh Quảng Trị, giờ đây đang ôm ấp che chở cho những toán Quái Điểu lạc bầy.

Nhờ vào súng M.72 chống chiến xa ta đã bắn hạ được một số xe tăng địch, có những chiếc bốc cháy cách xa ta chỉ 50 thước, làm cho anh em an tâm hơn và tin tưởng vào loại vũ khí cá nhân hiện đại và tối tân này, mỗi Đại Đội chỉ được trang bị 12 trái thôi. Những hố bom trở thành vị trí chiến đấu lý tưởng cho binh sĩ mình. Họ đứng thẳng, tì súng vào miệng hố nhắm vào từng đợt sóng biển người của bọn Việt cộng khát máu mà bắn.
Đại Đội 1 của Đại Úy Bồng Sơn đã dùng con sông Vĩnh Định như một chỗ tựa tốt để chống trả từng đợt xung phong của địch cũng như yểm trợ cho các Đại Đội 2, 3 và chỉ huy còn đang phơi mình trên bãi đáp. Kết quả sơ khởi Đại Đội 1 đã tịch thu 10 cây súng 37 ly phòng không của địch đã đặt hàng ngang tại bìa làng.

Trời đã vào đêm, bóng tối đồng lõa với tội ác của địch qua những đợt "cắn lén" nhưng cũng là người bạn chân tình che chở cho chúng tôi, hạn chế tầm quan sát của địch nên chúng chỉ dùng pháo đe dọa vu vơ. Đến 10 giờ Tiểu Đoàn mới nắm được tay nhau, lập thành một phòng tuyến tạm thời. Chỉ còn Đại Đội 4 của Đại Úy Thềm bị cô lập phải tự phòng thủ bảo vệ riêng, nhưng xét về mặt chiến thuật thì rất có lợi cho Tiểu Đoàn. Một cái chốt khổng lồ làm tiền đồn cho đơn vị tại Chợ Sãi, dùng Pháo Binh và Hải Pháo ngăn chận sự di chuyển của địch từ Cổ Thành Quảng Trị qua quận Triệu Phong, cũng như quan sát được thủy lộ dẫn ra Cửa Việt. Chiếm và giữ được Triệu Phong thì sớm muộn gì tỉnh Quảng Trị cũng sẽ trở về vùng đất Tự Do.

Thường thường đánh nhau với những đơn vị chính quy tuy chém giết thả giàn "mạnh được yếu thua" nhưng thích hợp với người quân tử. Một cuộc chiến tranh quy ước, có lúc đánh lúc nghỉ, ăn uống, tiếp tế, tải thương, thay đổi lối đánh cho phù hợp trận liệt, rồi trở lại đánh tiếp. Nhưng với bọn Việt cộng, các cấp chỉ huy của chúng có được đào tạo ở một quân trường nào đâu! Đã vậy đầu óc lại bị Bác Đảng nhồi nhét hận thù đầy ắp nên chúng chỉ biết hăng say chém giết... từ chú du kích nhỏ bé không biết gì gặp lúc đàn anh chết nhiều quá, cũng nhảy ra thay thế chỉ huy. Vì vậy Việt cộng chỉ biết dùng một chiến thuật rừng với lối đánh lén, cắn lén!

Tiểu Đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến với huy hiệu Quái Điểu

Triệu Phong lúc bấy giờ là vùng địch kiểm soát nên họ có nhiều lợi thế hơn ta. Chúng rình rập, tấn công không ngơi nghỉ cốt làm cho quân ta mệt, tinh thần căng thẳng, quân số tiêu hao dần mòn. Nếu không có tinh thần cao và khả năng điêu luyện sẽ bị chúng đốn ngã dễ dàng. Tiểu Đoàn 1 Quái Điểu đang đi trên đoạn đường chông gai ấy. Đến 11 giờ đêm quân ta tạm ngưng chém giết, mọi người lục ba-lô lấy cơm sấy ra nhơi. Ngồi trong hố cá nhân, chẳng cần cấp chỉ huy ra lệnh hay kiểm soát đôn đốc, ai nấy cũng đề cao cảnh giác và sẵn sàng lâm chiến vì đã quá quen thuộc với những đòn đen tối hạ cấp của lũ chuột Việt cộng.

Đêm khuya yên tĩnh, bỗng có tiếng la hét vang dội từ phía Chợ Sãi, nơi Đại Đội 4 của Đại Úy Thềm phòng thủ riêng. Một đoàn xe tăng địch với đèn pha sáng trưng, dàn hàng ngang cùng bộ binh chạy theo bên hông xe vừa bắn vừa hô xung phong. Tôi đã chuẩn bị trước các yếu tố tác xạ tiên liệu Pháo Binh và Hải pháo, 42 khẩu pháo 105 ly nhả đạn cùng lúc và liên tục cộng với hàng ngàn trái hải pháo loại 500 cân Anh khổng lồ, khi nổ chụp lúc chạm nổ, trút lên đầu địch.

Vặn tần số truyền tin nội bộ của Đại Đội 4 tôi theo dõi trận đánh, nghe các Trung Đội Trưởng liên lạc với Đại Đội Trưởng lòng tôi yên tâm được phần nào và cảm phục sự gan lì của họ. Trên máy PCR. 25 vang lên giọng nói bình tĩnh của Thiếu Úy Tánh khi anh liên lạc với Đại Úy Thềm:

— Thần Phong hãy yên tâm, chiếc tăng đầu còn cách chúng tôi 100 thước, tôi đã ra lệnh từng tổ ba người sẵn sàng M.72 nghênh chiến... Hiện giờ chiếc gần nhất chỉ còn khoảng 50 thước, chờ kết quả, sẽ có một số "cua rang muối" (chiến xa địch) để tặng Thần Phong và Hương Giang (danh hiệu của tôi).

Thiếu Úy Tánh nói tiếp trong sự hồi hộp của tôi:

— Tôi bắn thử một viên M.72 chống chiến xa, kết quả tuyệt vời, chính tôi cũng không ngờ đạn vừa ra khỏi nòng là một tiếng nổ long trời, con cua trước mặt tôi đã nổ tung và bùng cháy.

Tất cả các Trung Đội đều an tâm và phấn khởi, từng tổ tam tam chế đã dùng M.72 cải tiến để đưa đoàn cua của Bác vào chảo rang. Đại Đội trưởng đã gọi máy về Tiểu Đoàn tặng tôi có đến hàng chục con cua. Riêng Hạ Sĩ Ích, Tiểu Đội phó dùng M.79 phóng lựu, một mình anh đã rang ba con cua ngon lành.

Song song với Đại Đội 1 và 4, sự chiến đấu gan dạ của Đại Đội 2 của Đại Úy Duật và Đại Đội 3 do Trung Úy Vàng Huy Liễu chỉ huy đã tạo sức mạnh vô song cho gia đình Quái Điểu. Sư Đoàn 312 của Việt cộng với quân số gấp 10 lần hơn đã không nuốt được Tiểu Đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến kiên cường.

Qua hai ngày song đấu, địch đã được tăng viện nhưng không vì thế mà áp đảo được quân ta. Cấp Chỉ Huy Việt cộng đã đánh giá sai lầm về Tiểu Đoàn 1 Quái Điểu, và cho đấy là một miếng mồi ngon chúng chỉ cần nhe nanh là đã nuốt chửng được ngay. Việt cộng đâu ngờ gặp phải một miếng mồi lửa, tạo nên bởi sự đoàn kết sắt đá, gắn bó keo sơn cùng sự chiến đấu bền bỉ gan dạ của anh em binh sĩ ta. Và chúng cũng không lường được lòng yêu nước tràn đầy của những người lính Việt Nam Cộng Hòa trước sự tồn vong của đất nước. Tiểu Đoàn 1 Quái Điểu đã tổ chức được vị trí phòng thủ kiên cố bằng máu xương và sức mạnh tinh thần của mình cộng với sự yểm trợ hùng hậu mà chưa bao giờ Quân Lực Hoa Kỳ xử dụng trên chiến trường Việt Nam.

Tôi đang liên lạc trên hệ thống Không Lực để nhờ họ đánh phá căn cứ Ái Tử, (nơi mà địch đang đặt Bộ Chỉ Huy và căn cứ hỏa lực để yểm trợ cho chiến trường Quảng Trị) bằng những trận rải thảm B.52 tạo nên những biển lửa khổng lồ đốt cháy tham vọng điên cuồng của bọn cộng sản cướp nước bạo tàn, thì Trung Sĩ Ngữ cận vệ trung tín nhất của tôi chạy vào báo:

— Trình Thiếu Tá, Trung Úy Kỳ thuộc Đại Đội Viễn Thám vừa bắt được hai nữ du kích Việt cộng, tịch thu hai khẩu súng "các-bin" tại nhà mình đang đóng quân!

Thì ra căn hầm cư trú của hai "cô bé" du kích chỉ cách hầm đóng quân của tôi và cố vấn Mỹ độ 10 thước, trong vòng 24 giờ qua các cô muốn giết chúng tôi lúc nào chẳng được. Vì thế tôi đến gặp hai cô và được biết họ cũng như hầu hết thanh thiếu niên Quảng Trị bị kẹt lại sau khi quân ta rút về tuyến Mỹ Chánh đã bị Việt cộng đoàn ngũ hóa và trang bị thành tổ "dân quân chiến đấu". Hai cô còn cho biết họ là nữ sinh trường trung học Nguyễn Hoàng và có người anh cả là Đại Tá làm việc tại Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Tôi liền cởi trói, bảo lãnh hai cô và gia đình họ rồi hứa sẽ đưa ra vùng tự do sau cuộc đổ bộ này. Từ đó hai cô là những người phục vụ đắc lực cho đơn vị tôi về tình hình du kích tại địa phương. Nhờ vậy mà chúng tôi đã thanh lọc và bắt giữ cũng như tịch thu rất nhiều tài liệu và vũ khí.

Thế mới hay, trong cuộc chiến, yếu tố "tranh thủ nhân tâm" cũng quan trọng không kém, và còn tiết kiệm được xương máu anh em.

Sau 15 ngày chiến đấu quên ăn quên ngủ, Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên đã giao tiếp được với Tiểu Đoàn chúng tôi nhưng cách nhau bằng con sông Vĩnh Định. Vì không dùng được trực thăng nên tôi phải nhờ đơn vị bạn này tải thương bằng những bè chuối buộc dây kéo qua sông!

Phù hiệu binh chủng Thủy Quân Lục Chiến VNCH

Sau đó Tiểu Đoàn 1 Quái Điểu được đưa về Huế, chúng tôi như những người về từ cõi chết, râu tóc rậm rạp như người rừng, mắt sâu như vực thẳm, tiều tụy như những bệnh nhân lâu ngày. Chúng tôi những người lính Thủy Quân Lục Chiến đã dành phần đời trai trẻ của mình cho những chuyến đi dài không mệt mỏi: từ tuyến đầu của con sông Thạch Hãn, được chọn làm giới tuyến ngăn địch cho đến vùng đầm lầy sông Ông Đốc, chặng đường cuối của quê hương hoặc lặn lội vùng biên giới Miên Lào với núi rừng trùng điệp... với một mục đích duy nhất là bảo vệ quê hương thân yêu khỏi lọt vào tay quân cộng sản khát máu, bạo tàn.


Nguyễn Ðăng Hòa




_______________________________

Phúc thân mến.

Hồi ký của ông Nguyễn Đăng Hòa có vài điểm sai về nhân sự và chiến thuật.

*** ĐĐ1 lãnh nhận nhiệm vụ đổ đầu tiên chớ không phải ĐĐ4, vì đổ bộ sau cùng nên khi landing zone bị pháo kích nặng thì pilots không thể đáp được đúng mục tiêu, nên ĐĐ4 phải phòng thủ riêng rẽ.

*** Nhân sự Đại Úy Duật lúc đó là TB3, Bồng Sơn ĐĐ1, Trúc Giang tức Trung Úy Dương Văn Tươi ĐĐ2, Trung Úy Vàng Huy Liễu ĐĐ3, Trịnh Văn Thềm ĐĐ4, Th/Tá Nguyễn Cao Nghiêm TĐ Phó.

*** ĐĐ1 tịch thu 10 khẩu Phòng không không phải địch đặt ở bìa làng mà đặt rất sát bờ sông, cách chỉ có khoảng 2 mm, mục đích của sự đặt sát bờ sông là để tránh được phi, pháo của ta, địch căn cứ vào thói quen của chúng ta, là đâu có ai yêu cầu đánh bom và bắn pháo vào giữa dòng sông, nên chúng tương kế tựu kế khai thác thói quen của chúng ta để tránh được nhiều thiệt hại, cũng như vũ khí tịch thu được không phải chỉ toàn 37mm phòng không đâu, mà trong số đó quá bán là loại 12.7mm.

Mong rằng bạn sẽ nắm vững được những chi tiết của trận đánh đầy máu lửa này.

Bồng Sơn - Ngày ấy thời chinh chiến.


Nguồn: http://bongsonbui.blogspot.com/2014/08/trieu-phong-chien-ia-loang-mau_99.html



 

 

34

 

 

Different opacity with :hover

img.opacity { opacity: 1; filter: alpha(opacity=100); /* IE8 and lower */ zoom: 1; /* Triggers "hasLayout" in IE 7 and lower */ } img.opacity:hover { opacity: 0.5; filter: alpha(opacity=50); zoom: 1; }

MDN logo

div { background-color: yellow; } .light { opacity: 0.2; /* Barely see the text over the background */ } .medium { opacity: 0.5; /* See the text more clearly over the background */ } .heavy { opacity: 0.9; /* See the text very clearly over the background */

 

 

 

Bản đồ chiến sự 1972
Quận lỵ Triệu Phong nằm ở trong ô màu vàng.
Cửa ngõ Triệu Phong, nơi mà Việt cộng phải giữ với bất cứ giá nào vì đây là huyết lộ dẫn ra Cửa Việt bằng đường bộđường thủy dọc theo sông Thạch Hãn. Nhờ huyết lộ này mà Việt cộng có thể tiếp tế, tải thương và thay quân.

Chợ Sãi, là huyết mạch của con đường tiếp tế từ cửa Việt vào nuôi quân bọn xâm lăng VC.

 photo battle 72.jpg

 

 

Code


<p align="center">&nbsp;</p> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" align="center" height="651" width="100"> <tbody> <tr valign="top"> <td style="PADDING-LEFT: 98px;BACKGROUND: url(https://i870.photobucket.com/albums/ab261/mayman11/CIDG%20Camo.jpg)repeat-y;"> </td><td valign="top"> <div style="BORDER-LEFT:limegreen 4px solid;"> <table height="300" align="center" bgcolor="" border="0" bordercolor="#b70000" background="http://i870.photobucket.com/albums/ab261/mayman11/T045514ForestGreen_grande.jpg" cellpadding="25" cellspacing="0" width="112%"><tbody> <tr> <td valign="top"> <div style="border:1px solid limegreen;border-radius:10px 10px 10px 10px;padding-left:20px;padding-right: 20px;padding-top:12px;padding-bottom:12px;MARGIN-LEFT:-15px;"> <br><br><br><br> <font face="times, times new roman, serif"><span style="FONT-FAMILY: ; COLOR: limegreen; FONT-SIZE: 50px"><b>Tái Chiếm Triệu Phong</b></span> <span style="FONT-FAMILY: ; COLOR: cyan; MARGIN-LEFT: -497px; FONT-SIZE: 50px; VERTICAL-ALIGN: 8px"><b> Tái Chiếm Triệu Phong</b></span> </font> <br><br> <table style="margin: auto 5.85pt;width: 200.65pt;border-collapse: collapse;" class="MsoNormalTable" id="table3" align="left" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" width="652"> <tbody><tr> <td style="border-bottom: medium none rgb(212, 208, 200);padding: 0cm;background-color: transparent;width:263.65pt;border-top: medium none rgb(212, 208, 200);border-right: medium none rgb(212, 208, 200);" valign="top" width="652"> <p style="margin-top: 0pt;margin-bottom: 0pt;" align="center"> <font color="cococo" face="Times New Roman" size="5"><b></b></font></p><br><br> <p style="margin-top: 0pt;margin-bottom: 0pt;" align="justify"><font color="cyan" face="Times New Roman" size="3"> <img alt="" src="https://i870.photobucket.com/albums/ab261/mayman11/image04.jpg" border="1" hspace="3"> </font></p> <p style="margin-top: 0pt;margin-bottom: 0pt;" align="center"> <i><font color="Aquamarine" face="Times New Roman" size="3"><b>BCH/TĐ1-1972 </b></font></i></p></td></tr></tbody></table><br><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 0pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;">&nbsp;&nbsp;&nbsp; Triệu Phong tên một quận lỵ thuộc tỉnh Quảng Trị nằm về hướng Đông Đông Bắc cầu Thạch Hãn, nơi có tên chợ Sải, là huyết mạch của con đường tiếp tế từ cửa Việt vào cho lực lượng của chúng đang bám trụ trong thành phố Quảng Trị và nhất là cho hơn 300 tên đảng viên cảm tử đang tử thủ trong và trên cổ thành Đinh Công Tráng. </span></div><br> <img alt=":th-2.jpg" height="0px;" src="https://lh4.googleusercontent.com/k8ooQVIBQe_mfBVtbaD1kpUlfwTmkd8gorJDrsZeuJ0PGsI6UTVXYWI_bWrnFaW_RROTxbUIPKMUNQGzDA6DfX4GhJQbxfENjUiykTAaiNIGM8lJGjwlfnv4C5AZiK9ks0y4W7rKQK7AuCGA" style="-webkit-transform: rotate(0.00rad); border: none; transform: rotate(0.00rad);" width="0px;"> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 0pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;">&nbsp;&nbsp;&nbsp; Sông Thạch Hãn mùa mưa nước chảy mạnh, từ núi đồi phía Tây đổ ra cửa Việt và những nhánh sông phụ mang phù sa về nuôi sống vùng đồng bằng. Triệu Hảỉ tên của hai quận Triệu Phong và Hải Lăng. Lúc bây giờ TĐ1 đang dưỡng quân, bổ sung quân số tại khu vực Vân Trình-Điền Môn-Quảng Trị thì được lệnh chuẩn bị để hành quân trực thăng vận vào quận lỵ Triệu Phong-Chợ Sải-Sịa, đó là ngày 11 tháng 7 năm 1972 sau ba tháng 11 ngày rời xa Quảng Trị vì bị địch tạm chiếm.</span></div><br><br><center><img alt=":83298566.jpg" height="396px;" src="https://lh6.googleusercontent.com/V4Y9-AHytBXeqlIftx5kG-jvmtXEtH-V5CsbpYNaRE2kREkmZDXGmmdw9oI85sKZrCWrIhMjGotiFef1lE4NneiSZvrv4okGMIRYUb3C3obD7rkCVaAwQ4OLVR_2UI2Jvr78nRRgltEjcTLv" style="-webkit-transform: rotate(0.00rad); border: none; transform: rotate(0.00rad);" width="576px;"></center> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 0pt; margin-top: 0pt; text-align: center;"><span style="background-color: transparent; color: Aquamarine; font-family: Arial; font-size: 20px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"><b><i>Cầu Thạch Hãn khi chưa bị tàn phá</i></b></span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; Tôi đang nằm đong đưa trên chiếc võng, đọc lá thư của người con gái mang tên TNLD vừa mới gửi ra theo chuyến tiếp tế kèm cuốn băng cassette với bản nhạc Ngậm Ngùi của Phạm Duy thì lệnh tiểu đoàn gọi lên họp, vội vàng chộp lấy bản đồ, dây ba chạc với súng Colt 45, áo giáp, nón sắt bật dậy khỏi chiếc võng, xếp lá thư đang đọc dang dỡ cùng với hai hiệu thính viên tiến lên BCH/TĐ. Khi đến nơi là buổi họp khai diễn ngay. Hương Giang với khuôn mặt căng thẳng và Nghệ An &#8220;Nguyễn Cao Nghiêm&#8221; TĐP, Thần Phong &#8220;Trịnh Văn Thềm&#8221; ĐĐT/ĐĐ4, Lạng Sơn &#8220;Vàng Huy Liễu&#8221; ĐĐT/ĐĐ3, Trúc Giang &#8220;Dương Văn Tươi&#8221; ĐĐ2 và Dầu Tiếng &#8220;Trần Quang Duật&#8221; B3, tất cả đều im lặng, khi Hương Giang ban lệnh hành quân xong rồi nói. </span></div><br> <span style="FONT-FAMILY: Arial;COLOR: darkmagenta;FONT-SIZE: 18pt;"><div class="boxright320"><div class="article-header-photo" style="float: right;padding-right: 0px;padding-left: 20px;"><div class="aef-image" style="padding-bottom: 3px;"> <img alt=":th-3.jpg" height="232px;" src="https://lh3.googleusercontent.com/Z6m73oyek-umlk4WEBEwiWi54H7jXjCgUk0cFQyTDbpxs2ZhXyO3IQucqrZWGfC9H8xHQKD3z1FvIzbiJ96DaxNpxiPO0GS-jCpSoMRZVy9ygKH9pQ_gEUReH4M03H2H68ifL6-SlETVQLvP" style="-webkit-transform: rotate(0.00rad); border: none; transform: rotate(0.00rad);" width="379px;"> <div class="aef-image-infos" style="font-size: 16px;color: aquamarine;width: 344px;"><div class="aef-image-infos-title-legend"><div class="aef-image-infos-credits" style="font-size: 16px;"><b><i>Bản đồ vùng quanh sông Thạch Hãn</i></b></div></div></div></div></div></div></span> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Có ai còn hỏi gì không? Any questions?</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> Tức thời tôi đưa tay và hỏi:</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Xin Hương Giang &#8220;Nguyễn Đăng Hòa&#8221; cho biết hỏa lực gì sẽ yểm trợ cho chúng ta khi mục tiêu vẫn còn nằm ngoài tầm yểm trợ của pháo binh cơ hữu? </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Hải Pháo và phi cơ của Đệ Thất Hạm Đội. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> Hương Giang trả lời, rồi nói tiếp:</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Đại Tá LĐT147 có bảo tôi nói lại với anh em, ai theo tôn giáo nào thì cầu nguyện theo nghi thức của tôn giáo đó, vì lần đổ bộ này vô cùng nguy hiểm và tướng tư lệnh nói giao nhiệm vụ vinh quang này cho TĐ1, nếu trận đánh giành được chiến thắng có nghĩa là chúng ta giữ vững được mục tiêu trong vòng 24 giờ thì tất cả quân nhân các cấp của TĐ1 sẽ được thăng cấp. Nếu không còn ai hỏi gì thì chấm dứt, tất cả về chuẩn bị di chuyển ra bãi bốc. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; Tôi vội vàng quay về đơn vị cho lệnh tập họp, khi Trung Úy ĐĐP trình diện ĐĐ xong, với quan niệm điều binh &#8220;quý hồ Tinh, bất quý hồ Đa&#8221;, tôi nói:</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: Aquamarine; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> <b><i>— Quân Nhân các cấp thuộc ĐĐ1,</i></b></span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: Aquamarine; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"><b><i>Với danh dự của ĐĐT, tôi cho phép những ai không muốn cùng tôi tham dự cuộc hành quân đổ bộ tái chiếm lại quận Triệu Phong lần này, được bước ra khỏi hàng và ở lại tiền trạm chờ ĐĐ trở về nếu còn sống sót, vì tôi không muốn giấu diếm anh em bất cứ một điều gì, cuộc hành quân này vô cùng nguy hiểm, có thể ra đi mà không có ngày trở lại... </b></i></span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: Aquamarine; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"><b><i>Các anh em cùng tôi đã sống chết bên nhau qua biết bao nhiêu gian khổ của đời lính nhất là lính TQLC, từ chiến trường Campuchia mùa nước nổi thất thường đến rừng núi Hạ Lào ướt đẫm mồ hôi, loang máu trận địa... chúng ta đã cùng sống chết, cùng chia sẻ vui buồn với nhau trong những giây phút vinh quang cũng như sinh ly tử biệt, niềm vui thì hiếm có dù rằng những chiến thắng mà ta đạt được sau mỗi trận chiến, chúng ta đều nhận lãnh những sự mất mát rất đau lòng, còn nỗi buồn thì chồng chất, trỉu nặng thân xác và tâm hồn anh em chúng ta. Vì thế lấy danh dự của người chỉ huy các anh em, tôi không phạt hay gây khó khăn gì cả cho những ai không muốn sống chết cùng đồng đội, được quyền không tham dự cuộc hành quân này, tôi cho tất cả các anh em Sĩ Quan, Hạ Sĩ Quan và Binh Sĩ 5 phút để suy nghĩ và trả lời cho tôi biết. </i></b></span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> Nói xong tôi quay vào BCH/ĐĐ. </span></div><br> <div dir="ltr" style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> Khi tôi trở ra thì Trung Úy ĐĐP hô nghiêm và trả lời. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Thay mặt toàn thể quân nhân các cấp ĐĐ1, chúng tôi nguyện sống cùng sống, chết cùng chết với Bồng Sơn bất cứ ở đâu và bất cứ lúc nào.</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Cảm ơn Trung Úy ĐĐP và toàn thể quân nhân các cấp đã đồng lòng cùng với tôi thi hành trọng trách mà thượng cấp giao phó, tôi hỏi lại lần cuối, &#8220;có ai muốn không cùng đơn vị&#8230;&#8221; tôi nói chưa dứt lời thì&#8230;</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Không, Không! </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Trình Bồng Sơn: Không!</span></div> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> Hàng trăm tiếng <b>'Không'</b> vang lên.</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> Thấy lòng quân đã ổn, tôi cho lệnh tan hàng về chuẩn bị lần cuối trước khi xuất phát tiến ra bãi bốc &#8220;picking zone&#8221;.</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; ĐĐ1 lên bốn chiếc Chinook 47 đầu tiên, tôi thoáng thấy Đ/Tá Bảo LĐT147, Tướng Lân, Tướng Weyand và Tướng Trưởng đang đứng bàn luận với nhau ở xa xa, chợt có ba vị phóng viên ngoại quốc chạy lúp xúp về hướng chúng tôi đang chuẩn bị lên trực thăng.</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Good morning Sir, how are you?</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Good morning Gentlemen! We are fine. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> Tôi trả lời.</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — What do you think about this operation? It&#180;s very dangerous isn&#180;t it? </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — I really don&#180;t know how much it is but I do know it is. You guys want to follow us?</span></div><div dir="ltr" style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — No, no, no Sir Thank you so much! </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> Rồi họ lúp xúp chạy về hướng các mặt trời đang đứng.</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> Khi tôi bước lên trực thăng thì hai quân nhân phi hành đoàn của TQLC Mỹ đưa tay chào:</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Good Luck Sir...</span></div><br> <div style="line-height: 1.5; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Good Luck for everyone! Thank you.</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; Cửa máy bay đóng, tôi ngoái đầu nhìn lại xuyên qua bửng của trực thăng thì thấy các ĐĐ khác cũng đã xong, trực thăng bắt đầu nổ máy, cát bụi mịt mù đất trời, tiếng động cơ ầm vang bên ngoài nhưng bên trong phi cơ thật im lặng mọi người đang theo đuổi ý nghĩ riêng của mình không ai nói với ai điều gì cả tay ghì chặt súng, mắt lăm lăm nhìn vào khoảng không gian nhỏ bé của những ô cửa sổ trên phi cơ. Khi đã đủ vòng quay trực thăng bắt đầu cất cánh, khác với những lần bay trước lần này họ đổi chiến thuật bay, thay vì bay lên cao thì bay rất thấp chỉ cách mặt đất khoảng độ 30-40 chục mét, sát ngọn cây dùng sức gió của chong chóng thổi tung cát bụi làm màng khói che chở cho đoàn chim sắt, đồng thời </span> <span style="background-color: transparent; color:Aquamarine; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"><b>hất tung những khẩu phòng không thượng liên 12,7mm và cao xạ 37 và 40mm đang ngụy trang che giấu</b> </span> <span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> trong nhà, dưới hầm hố đồng thời làm mù mắt và thổi tung những xạ thủ văng ra khỏi vị trí, làm mồi cho những chiếc chiếc OH58 &#8220;loại trực thăng quan sát hai chỗ ngồi&#8221; và trực thăng võ trang Cobra được trang bị hỏa tiễn và đại liên 6 nòng, có thể bắn 6,000 viên đạn trong một phút đang bay hộ tống hai bên, báo cho phi hành đoàn biết để đề phòng và họ đã thông báo cho chúng tôi cùng biết. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;">&nbsp;&nbsp;&nbsp; Chiến thuật bay mới lạ này làm bất ngờ và vô hiệu hóa các chốt địch quân đang bố trí trên trục bay, không một phát súng nào của địch quân bắn lên được đoàn chim sắt, đoàn chim sắt an toàn cho đến nhánh sông Vĩnh Định, tôi gọi nó là dòng sông Định Mệnh <i>&#8220hình như là tên của cuốn phim hay truyện mà tôi đã đọc hay xem qua&#8221;</i> không ai có thể ngờ chỉ khoảng bảy, tám chục mét chiều rộng của lòng sông đoàn chim sắt không được màn bụi che chắn &#8220;vì bay qua mặt nước&#8221; nên đã làm mồi ngon cho những ổ thượng liên và cao xạ bố trí sát và trên bờ sông Vĩnh Định, một chiếc trực thăng trúng đạn cao xạ nổ tung trong bầu trời tạo thành chiếc cầu lửa với hơn 40 TQLC nam Việt Nam và 4 phi công, phi hành đoàn của USMC &#8220;TQLC Mỹ&#8221; hy sinh, chỉ duy nhất còn lại một ít người sống sót nhưng bị thương rất nặng trong số đó có bác sĩ Hoàng, </span><span style="background-color: transparent; color: red; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;">bác sĩ của tiểu đoàn</span> <span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;">nhưng bị phỏng nặng. Chiếc trực thăng tôi đang ngồi bị mấy viên 12.7mm xuyên từ dưới sàn lên đến nóc phi cơ nghe rốp rốp, theo phản xạ tự nhiên và bản năng sinh tồn, tôi lấy cái nón sắt đang đội lót xuống và ngồi lên trên với ý nghĩ thô thiển nếu có bị trúng đạn thì cũng đỡ phần nào. <br>Một chiếc không đáp xuống được đành phải chở khoảng 30 TQLC ra đáp tại hạm đội, sau đó một tuần mới đưa các chiến sĩ đó trở lại chiến trường. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; Đến đây tôi muốn dành đôi dòng để nói lên sự can trường của các phi hành đoàn trực thăng khi họ cùng với chúng tôi thi hành nhiệm vụ, khi phi cơ trúng đạn tôi quan sát phản ứng của họ thì thấy họ khá bình tĩnh vẫn điều khiển đáp xuống an toàn tuy rằng không đúng vào tọa độ vì bị pháo địch dập vào bãi đáp &#8220;landing zone&#8221;. Tôi tự nghĩ, nếu mình qua chiến đấu trên đất Mỹ, chiến đấu giúp dân Mỹ không biết mình có làm được cho họ như họ đã làm cho quê hương xứ sở của mình không? Tôi chỉ muốn nói thuần túy và duy nhất là những người lính Mỹ, những người như tôi, như chiến hữu của tôi, tôi không muốn đề cập đến bọn chính trị hoạt đầu. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; Bốn chiếc trực thăng của ĐĐ1 may mắn đáp được xuống gần với nhau, bầy Quái Điểu tung ào ra khỏi chim sắt, tiếng súng địch bắt đầu khai hỏa, Quái Điểu đang chơi vơi giữa đồng trống, vài Quái Điểu đã gục ngã tình thế quá nguy cấp buộc tôi một lần nữa lại phải áp dụng chiến thuật 'phản phục kích' như đã cùng với Cam Ranh &#8220;ám danh đàm thoại của đại bàng Cam Ranh lúc ông làm ĐĐT/ĐĐ1/TĐ4 Kình Ngư và tôi làm ĐĐP&#8221;, trong trận Rạch Nước Trong tại Chương Thiện thuộc vùng IV chiến thuật. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; Tôi chỉ kịp cầm bản đồ chỉ vào mục tiêu là bờ làng nơi bọn Việt cộng đang bố trí, tác xạ thẳng vào chúng tôi và thét lớn: <br><br> — Xung Phong! Xung Phong! </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> Rồi cắm đầu đâm thẳng vào mục tiêu, đồng loạt gần 120 Quái Điểu lao mình vào phía trước theo cấp chỉ huy của mình như đã hứa, không một chút e dè kiêng sợ, thái độ của chúng tôi không màng nguy hiểm cận kề, không một chút sợ hãi, bình tĩnh nhào vào tử địa không chút ngại ngùng </span><span style="background-color: transparent; color: aquamarine; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> đã làm cho địch quân hoảng loạn, tê liệt thần kinh khi nhìn thấy chúng tôi ùn ùn lăn xả vào cận chiến </span><span style="background-color: transparent; color:red; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: italic; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;">&#8220;hand combat&#8221;</span><span style="background-color: transparent; color: aquamarine; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> với chúng, bị bất ngờ và cũng không bao giờ ngờ địch quân lại đánh theo lối tự sát </span><span style="background-color: transparent; color: red; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: italic; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;">&#8220;kamikazê&#8221;</span><span style="background-color: transparent; color: aquamarine; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> nả, chúng vô cùng hoảng sợ bung chạy ra khỏi hầm trú ẩn, chạy loạn xạ tìm chổ trốn, chúng chui xuống hầm nhưng hầm đã có người khác rồi, nhiều tên nằm dài trên mặt đất úp mặt xuống lấy hai tay che đầu, che tai, trong lúc đó Quái Điểu đã tiến sát đến đít, bọn chúng không còn chổ nào nữa để trốn, thần kinh bị tê cứng, quá sợ hãi chúng chúi đầu xuống hố nhưng vì dưới hố đã có người không còn đủ chỗ nên chúng phải nửa trong nửa ngoài, chúi đầu giấu mặt xuống dưới hố, chổng mông lên trời giống như loài chim Đà Điểu chúi đầu xuống cát để tránh bão. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; Tôi cho lệnh tiến thật nhanh để chiếm bờ sông làm điểm tựa rồi từ đó mỗi trung đội để lại một đứa con phòng thủ giữ mặt sông, đề phòng bọn đặc công thủy có thể tập kích chúng tôi từ phía sau, lực lượng còn lại </span><span style="background-color: transparent; color: crimson; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> đánh ngược </span><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;">trở ra khu vực mà chúng tôi vừa xung phong lướt qua, thanh toán nốt những ổ kháng cự còn sót lại đồng thời thu dọn chiến trường. Một khinh binh trong tổ biệt kích khi lục soát, khám phá ra một căn hầm, vội vàng rút lựu đạn M 67 định ném xuống nhưng linh tính báo cho tôi biết có người ở dưới hầm, nên tôi không cho ném và lệnh cho Thường Vụ ĐĐ kêu gọi mọi người ở dưới hầm lên, sau vài lần kêu gọi thì cuối cùng một bà cụ với mái tóc trắng xóa ló lên mếu máo nói:</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Lính Cộng Hòa ơi, còn nhiều người dưới đó. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Có Việt cộng trong đó không không má? <br><br> Thượng Sĩ Phước &#8220;người Quảng Trị&#8221; Thường Vụ ĐĐ hỏi. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> — Không có các con ơi, chỉ có dân miềng thôi. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; Tôi lệnh cho Th/Sĩ Phước bảo họ vẫn cứ ở nguyên dưới hầm không được lên, để tránh bị thiệt hại bởi pháo binh địch đang bắn vào vị trí và đạn đạo thẳng của ta và địch đang giao tranh. Tiếng súng M16 và lựu đạn M67, M26 vẫn nổ lác đác, các trung đội báo cáo đang thanh toán địch trốn ở dưới hầm, và đã tiến đến được mép làng chỗ mà địch đã bố trí bắn vào chúng tôi khi mới vừa đổ xuống. Tôi cho lệnh dừng lại bố trí phòng thủ, củng cố hầm hố dồn tất cả súng M72, M79 với đạn chống chiến xa, XM202 và khẩu đại bác 90mm không giật của trung đội vũ khí nặng ra hướng đồng trống để sẵn sàng chống trả chiến xa và thiết quân vận của địch đang chuẩn bị phản công chiếm lại Thôn Bích La Đông, quê hương của tên tổng bí thư lê duẫn đang bị TQLC/QUÁI ĐIỂU chiếm đóng. </span><span style="background-color: yellow; color: black; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: italic; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;">Có một điều mà tôi vô cùng bất mãn và thực sư không hiểu, là không biết có ngoại lệ nào - không cho phép đánh hay bắn vào nhà của những tên chóp bu cộng phỉ hay không? Mà khi tôi yêu cầu pháo binh bắn vào những tọa độ đó thì lại bị từ chối; vì thế, sau này tôi mới biết đó là quê hương của tên ba Duẫn.</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; Khi chúng tôi chiếm được bờ sông thì địch quân quá sợ hãi và cũng không còn con đường nào khác, chúng đành nhảy xuống dòng sông bơi thoát thân mong có cơ hội sống sót nhưng đó cũng chính là tử lộ của chúng, làm mồi cho khẩu M60 của trung đội 3 và trung đội 1 bắn chéo cánh sẽ nên không còn một tên nào sống sót, dòng sông Vĩnh Định loang máu tươi. Tôi cho lệnh lục soát ngược lại hướng bìa làng để thanh toán nốt những ổ kháng cự còn sót lại. Trong lúc này thì pháo địch đã định được vị trí của ta, chúng bắt đầu dùng trận địa pháo, cũng may mắn cho ĐĐ1 đã có hầm hố đào sẵn của bọn chúng nên chúng tôi chỉ việc lôi các tử thi của địch ra khỏi hố là có hầm trú ẩn để làm thành tuyến phòng thủ, đề phòng chiến xa và bộ binh địch phản công, đồng thời nhanh chóng đưa thương binh và tử sĩ vào vị trí an toàn là một cái đường mương dẫn nước từ sông Vĩnh Định để tưới cho vùng đồng bằng Triệu Hải. <br><br> <div style="margin: 10px 20px 12px 0px; padding: 10px; float: left; width: 230px; border:4px double rgb(0,128,128);border-radius:10px 10px 10px 10px; background-color: Azure; box-shadow:10px 10px 10px 0px teal;text-align: justify; font-family:Cambria ;font-size: 22px;"> <p style="margin: 5pt 4pt 5pt 5pt;line-height:20px;" class="MsoNormal"><span style="font-size: 14pt;color:teal;style:Cambria";> <b> Chiến thuật bay, thay vì bay lên cao thì bay rất thấp chỉ cách mặt đất khoảng độ 30-40 chục mét, sát ngọn cây dùng sức gió của chong chóng thổi tung cát bụi làm màng khói che chở cho đoàn chim sắt, đồng thời <b>hất tung những khẩu phòng không thượng liên 12,7mm và cao xạ 37 và 40mm đang ngụy trang che giấu </b>trong nhà, dưới hầm hố đồng thời làm mù mắt và thổi tung những xạ thủ văng ra khỏi vị trí.<br><br>Chiến thuật bay này làm bất ngờ và vô hiệu hóa các chốt địch quân đang bố trí trên trục bay, không một phát súng nào của địch quân bắn lên được đoàn chim sắt, đoàn chim sắt an toàn cho đến nhánh sông Vĩnh Định dưới sự yểm trợ của trực thăng võ trang Cobra được trang bị hỏa tiễn và đại liên 6 nòng, có thể bắn 6,000 viên đạn trong một phút đang bay hộ tống hai bên. </b></p></span></div> &nbsp;&nbsp;&nbsp; Nói là an toàn nhưng thực tế là một cái mương nước được đào làm thủy lợi nhưng vì mùa nắng nên mực nước rút xuống, mương trở nên khô ráo tạo thành một cái giao thông hào khá lớn, khá dài làm thành chỗ trú ẩn cho thương binh và tử sĩ sau này khi phải chờ đợi ba ngày sau mới bắt tay được với TĐ2 Trâu Điên đang cố gắng hết sức mình ủi xuyên thủng tuyến phòng thủ dày đặc kiềng chốt của địch, để tiếp viện cho Quái Điểu đang chơi vơi trong lòng địch được tải thương, tiếp tế đạn dược. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;">&nbsp;&nbsp;&nbsp; Khi tương đối an toàn tôi mới hoàn hồn, gọi máy liên lạc với Tiểu Đoàn thì hiệu thính viên cho biết Hương Giang whisky nhẹ vào chân, tôi bảo hiệu thính viên trao máy cho Hương Giang để tôi nói chuyện vì tôi muốn nghe tiếng Hương Giang, hoặc Dầu Tiếng lên máy để biết chắc ông vẫn còn sống vì khi nhào vào mục tiêu quay đầu nhìn lại hướng bãi đáp thì thấy pháo địch đang trộn lẫn với TQLC và trực thăng nên tôi không biết BCH/TĐ ra sao tôi yêu cầu radio men phải tìm cho bằng được Hương Giang hoặc Dầu Tiếng &#8220;B3&#8221; để tôi biết chắc họ còn sống, tôi gọi Nghệ An &#8220;ám danh đàm thoại của TĐP Th/Tá Nguyễn Cao Nghiêm, có bà con với Dược Sĩ Nguyễn Cao Thăng&#8221;, nghe anh vẫn bình yên nhưng đang ngậm sâm vì quá mệt, anh dặn dò tôi cho con cái đào hầm hố và phòng thủ cẩn thận tôi hỏi thăm &#8220;Lệ Liễu tức Tr/Úy Vàng Huy Liễu ĐĐT/ĐĐ3&#8221; và Trúc Giang &#8220;Tr/Úy Dương Văn Tươi ĐĐT/ĐĐ2&#8221; cũng được bình yên. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;">&nbsp;&nbsp;&nbsp; Tôi lên máy gọi Thần Phong &#8220;Đ/Úy Trịnh Văn Thềm ĐĐT/ĐĐ4&#8221; mấy lần nhưng không thấy liên lạc cuối cùng rồi cũng liên lạc được và biết Thần Phong bố trí khá xa bãi đáp dự định vì địch đang pháo nặng vào vị trí landing zone của anh, tôi gọi Đ/Úy Thân ĐĐT/VTA anh cũng may mắn chưa chết, có lẽ anh đang cùng với ĐĐ/ĐPQ tăng phái cho TĐ1 tham dự cuộc hành quân đổ bộ này, đang tự động làm thành tuyến phòng thủ tạm thời để chống trả những cuộc phản công của địch đang điên cuồng vì sự hiện diện của chúng tôi trong lòng đất của chúng. Sau khi định được vị trí thì biết anh đang ở phía Tây của tôi, chúng tôi liên lạc hàng ngang với nhau bắt tay làm thành tuyến phòng thủ, trong khi chờ Hương Giang và Dầu TIếng lên máy. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; Tôi nghe tiếng Hương Giang gọi tôi trên máy, cảm thấy mừng, biết chắc anh và Dầu Tiếng vẫn còn sống, anh cho biết anh bị thương ở chân, anh hỏi sơ qua tình hình và muốn tôi ra đón BCH/TĐ vào vị trí của ĐĐ1 đang phòng thủ, tôi vội dời BCH của tôi ra sát bờ sông nhường lại ngôi nhà có căn hầm tương đối vững chắc cho BCH/TĐ, tôi yêu cầu anh chỉ điểm cho tôi bằng một loạt M16 bắn chỉ thiên để định vị trí, khi tiếng súng nổ thì tôi nhận ra Hương Giang không quá xa tôi, tôi thúc toán biệt kích tiến ra đưa BCH/TĐ vào, khi TĐ vào đến nơi Dầu Tiếng B3 và Trung Úy Hòa xử lý thường vụ chức vụ.</span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; ĐĐT/ĐĐCH chưa kịp phân chia vị trí cho các ban đóng quân thì thật vô cùng đau lòng - một trái hỏa tiễn có lẽ là 107 hay 122mm nổ ngay gần đó gây cho Th/Úy Lượm Ban 2 và hạ sĩ quan phụ tá chết tại chỗ, gây thương tích nặng nề cho bốn quân nhân khác. Hương Giang lúc này đang bị vết thương hành hạ không đi lại được anh chỉ nói trên máy với tôi là liên lạc và phối hợp hàng ngang với Đ/Úy Thân để tổ chức phòng thủ còn DT thì lo hỏa yểm từ hạm đội và LĐ còn Nghệ An với ĐĐ2 và 3 ở vị trí khác, ĐĐ4 của Thần Phong thì phòng thủ riêng biệt vì chúng tôi chưa bắt tay được với anh từ khi đổ xuống cho đến bây giờ. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; Suốt mấy ngày đêm thức trắng chiến đấu trong vô vọng để chờ đoàn quân tiếp ứng mà theo dự trù là sau 24 giờ sẽ bắt tay với chúng tôi nhưng mãi ba ngày sau mới thấy người chiến binh Trâu Điên xuất hiện, hình dáng thật đáng yêu - khom khom người với khẩu M16 trên tay lăm le nhã đạn vừa di chuyển vừa quan sát có lẽ anh đã được báo là sắp sửa gặp quân bạn. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;">&nbsp;&nbsp;&nbsp; Theo kế hoạch dự trù của LĐ-147 thì khi đổ xuống mục tiêu và giữ vững mục tiêu trong vòng 24 giờ thì sẽ có đơn vị khác tiến lên bắt tay nhưng theo ước tính của tôi có lẽ sức đề kháng của địch quân quá mạnh nên lực lượng tăng viện bị chậm lại so với kế hoach dự trù. <br>Đứng bên này bờ sông chúng tôi mừng rơi nước mắt, một vài Quái Điểu không kềm được sự nôn nóng đã đứng dậy vừa vẫy tay vừa la lớn: <br><br> &#8212; Quái Điểu đây! Quái Điểu đây! </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; Cầu phao được công binh thiết lập nhanh chóng để tải thương, đưa thương binh, tử sĩ ra khỏi trận địa tăng cường lực lượng chiến xa M48 qua phòng thủ và giữ vững vị trí, Quái Điểu đã hồi sinh trên hoang tàn đổ nát của chiến trường Triệu Phong, được đưa về tuyến trừ bị để bổ sung quân số, tái trang bị vũ khí, quân trang quân dụng và tiếp tục nhiệm vụ. Cuộc thay quân tiến hành rất cẩn thận từng tiểu đội một hoán đổi vị trí cho nhau, khi đơn vị hoán đổi đến thay vào vị trí thì đơn vị phòng thủ mới được di chuyển ra sau. Tôi tự hỏi phải chăng nhị vị Tướng Trưởng và Lân đã áp dụng kế sách &#8220;lên Gác rút Thang của Tôn Võ&#8221; vào trận chiến này, khi lực lượng đổ bộ không còn con đường nào khác để tồn tại ngoài con đường duy nhất Tìm <b>SINH</b> lộ trong <b>TỬ</b> lộ. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> &nbsp;&nbsp;&nbsp; Chiến lợi phẩm tôi không còn háo hức màng tới như những trận đánh trước đây, trong khi bên tôi các chiến hữu thương binh đang cắn răng chịu đựng những đau đớn tột cùng của thân xác, tử sĩ bắt đầu bốc mùi. </span></div><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;">&nbsp;&nbsp;&nbsp; Xin cảm ơn Đời. Xin cảm ơn các Chiến Hữu đã hy sinh cho chúng tôi được sống, các anh em luôn ở trong tim tôi ở mọi nơi và ở mọi lúc.</span></div><br><br> <center><img src="https://i870.photobucket.com/albums/ab261/mayman11/wireflower.gif" border="0" align="bottom" width="560"></center><br><br> <div style="line-height: 1.7; margin-bottom: 6pt; margin-top: 0pt; text-align: justify;"><span style="background-color: transparent; color: #ccffff; font-family: Arial; font-size: 24px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: 400; text-decoration: none; vertical-align: baseline;"> <b>Bồng Sơn</b> - Ngày ấy thời chinh chiến <br><br>Ubana-Illinois-USA mùa Tạ Ơn và Xmas-2012 </span></div><br> <font size="3"><font color="#ccffff"><font face="Arial"><b>Nguồn: <a href="http://bongsonbui.blogspot.com/2015/10/du-am-cuoc-o-bo-trieu-phong-e-tai-chiem.html"rel="nofollow"target="_blank"><font color="cyan">http://bongsonbui.blogspot.com/2015/10/du-am-cuoc-o-bo-trieu-phong-e-tai-chiem.html </a></b><br><br></font> </font></font></font> <p align="center">&nbsp;</p> </td></tr></tbody></table> </div> </td></tr></tbody></table></div> <p align="center">&nbsp;</p>

<p align="center">&nbsp;</p>



 

 

photo